NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 180

- Cuộc tiếp đón ông đẹp lắm, tôi vừa mới xem, bác sĩ trực nói.

- À, cũng được. Cái mái vòm, công chúng… một ngày nào đó sẽ tới lượt

anh, Morani ạ.

- Ồ, tôi không dám mơ chuyện đó.

Họ im lặng một lúc. Túi huyết thanh ngừng chảy. Lartois khẽ di động

mũi kim dưới da đùi thằng bé. Một cái túi nhỏ hình thành. Lartois quay lại
nói:

- Thôi, Morani về nghỉ đi, cả cô Payer nữa. Ở đây cả ba người vô ích.

- Thưa giáo sư, em sẽ ở lại, cô y tá nói.

- Không cần. Tôi muốn theo dõi diễn tiến…nó có thể gọi là diễn tiến…

Tôi tiêm tâm thất một mình được. Tôi muốn ở lại một mình.

Lartois ngồi cạnh giường, mắt nhìn nốt ruồi duyên, như một giọt trầm

hương trên vầng trán óng ánh của thằng bé. Ông chẳng lạ gì chứng viêm
màng não nhiễm lao; chỉ còn cách ghi lại những nhận xét hàng trăm lần đã
quan sát. Nhưng viên bác sĩ điều trị này, vì ích kỷ nên đòi không con cái,
vẫn tiếp tục thấy lòng xót xa trước cái chết của trẻ con, chứ không dửng
dưng được như trước cái chết của người lớn. Đấy là điều ông đến tìm trong
công việc: chút tình nghĩa giữa con người với nhau còn sót lại nơi ông, cái
phần sau cùng chưa hoen ố trong tấm gương, nó còn có thể phản chiếu chút
gì khác với con người ích kỷ của ông. Ông nhìn thằng bé nghĩ “Tội nghiệp,
nó không nhìn thấy mặt trời của ngày hôm nay”.

Bỗng thằng bé giãy giụa, rên rỉ, mắt trợn ngược sủi bọt mép. Lartois đè

vai nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.