NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 181

- Nằm yên, em bé, nằm im.

Thằng bé chẳng còn nghe, còn thấy gì nữa rồi, Lartois biết thế. Nhưng

ông vẫn vuốt ve trán nó, nhiều lần nâng niu, sờ cái nốt ruồi duyên. Thằng
bé nằm im. Lartois đeo ống nghe, trực tiếp hỏi chuyện con tim nó. Mạch
đập yếu dần và nhanh đến mức không còn đếm được. Như một dòng điện
qua đường dây hơn là nhịp đập của động mạch. Ông thầy thuốc nghe rõ là
một đời người đang lịm dần trong một cơ bắp to bằng nắm tay.

Đúng vào lúc ống nghe im bặt, lúc thân thể khẽ chùng xuống một chút,

Lartois vạch cái ngực gầy của thằng bé, nhanh nhẹn cầm cây kim thép dài.
Người đàn ông sáu mốt tuổi này, chưa hề nghỉ ngơi phút nào từ suốt một
ngày qua, vẫn nhanh nhẹn lạ lùng. Rất chính xác, ông ấn mạnh kim qua hai
dẻ xương sườn, đâm thẳng vào tâm thất. Ông dùng ngón tay cái ấn trên
chầy thủy tinh, bom thẳng thuốc trợ tim vào đấy. Ông rút gọn cây kim,
quan sát mũi kim và chăm chú nghe tiếng động mạch tĩnh của con tim bé
bỏng.

Một lát sau, ông ngước mắt, buồn rầu nhìn ra cửa sổ, nơi tia nắng đầu

tiên trong ngày tới đậu trên bức rèm. Ông nhè nhẹ kéo tấm chăn, đắp lên
người thằng bé.

Khi ông bước ra khỏi bệnh viện, trời đã sáng rõ. Những chiếc xe “Sita”

đi nhặt rác. Cánh thợ ca sáng nhìn ông với đôi mắt chế giễu, tưởng ông là
dân ăn nhậu tới tận giờ. Họ chỉ sai một nữa.

Lát nữa đây, nhiều người đọc báo sẽ hỏi nhau cái nhà ông Emile Lartois

đó là người thế nào mà được bầu vào Viện Hàn lâm. Mặc dù đã đọc thành
tích đã cống hiến, nhưng ít ai biết, cái điều làm ông xứng đáng hưởng ánh
hào quang tột bực kia, không phải là một công trình; mà đó là nhân cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.