NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 210

Chị thì cứ phải rống lên hàng đêm trước một lũ khốn kiếp chúng chẳng
thèm có chút lễ độ im đi trong khi mình hát. Ngày nào có được năm chục tờ
em cho, có lẽ chị sẽ về quê, tậu một ngôi nhà nhỏ để sống…”

- Bà chị đâu có hiểu mình khổ đến thế nào…

Sylvaine nói và vứt bức thư trên tủ chén. Fernande lại phải khó nhọc

ngồi dậy, nhặt lấy cất vào ngăn kéo.

III

Lulu Maublanc, không hề biết ngượng, đi đâu cũng bô bô khoe mình sắp

được làm bố, trong khi đó thì giới trẻ và các bà các cô quay về phía
Jacqueline, người đã bị ông ta gián tiếp bức hại.

Sau cái tang chồng, Jacqueline bỗng chiếm vị trí quan trọng trong lòng

người Paris. Nỗi đau ấy rất thực, đưa lên tới cực độ, tới độ nguy kịch, làm
cho cái xã hội vốn nghèo nàn về tình cảm mộc mạc, về mọi thứ tình cảm
nói chung, lấy làm ngạc nhiên lắm lắm. Nàng là nỗi “sầu muộn lớn” của cả
năm nay. Chẳng ai trông thấy nàng ở đâu, nhưng chẳng có buổi gặp gỡ nào,
người ta không nhắc nàng.

- Con bé Schoudler ra sao rồi?... Bà có biết tin gì không?...Tội nghiệp

con bé, khủng khiếp quá!

- Cô bé Jacqueline của chúng ta mang nỗi đau của kẻ khó. Nữ thi sĩ

Sandoval nói.

Jacqueline suýt nữa thì bị xuất huyết não. Nàng nằm liệt giường trong

hai tháng. Người nhà nghĩ đưa nàng tới viện điều dưỡng có lẽ tốt hơn. Bốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.