NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 213

Mùa đông tới, Lartois bắt Jacqueline tới nghỉ ở một viện an dưỡng miền

núi có Isabelle đi cùng. Isabelle dạo này cũng bắt đầu quanh quẩn bên nỗi
buồn của người khác.

Nhan sắc và tuổi trẻ nàng bây giờ chỉ còn gợi cảm được ở những ông xấp

xỉ ngũ tuần. Nhưng nghĩ lại kỷ niệm đau khổ, nàng lại hoảng hốt buông vội
người xuống. Họ bảo nhau:

- Cô nàng ấy chẳng biết mình muốn cái gì nữa!

Nàng luôn mồm hỏi Jacqueline, không cần nghe trả lời:

- Chị phải làm gì đây?... Em nghĩ thế nào?...Em thấy thế nào?

Bên ngoài trăng vằng vặc sáng trên nền tuyết. Có tiếng một dàn nhạc

thoảng đến:

- Ồ, em biết không. Đám đàn bà góa chúng ta…

- Thôi mà Isabelle. Đừng nói nữa đi chị…

- Để chị đi lấy thuốc cho em uống.

Rồi nàng xuống lầu, chạy tới đám khiêu vũ.

Ở trại điều dưỡng, Jacqueline vẫn xanh xao gầy guộc như cũ. Nàng trở

về bên nhà chồng, ít ra ở đây nàng được bảo vệ kỹ đối với các bà quả phụ
sướt mướt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.