NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 248

Lulu la lên, giọng vốn lè nhè bắt đầu tắc nghẹn.

- Lát nữa đây, các ngươi sẽ gọi tôi là thằng khùng cho coi. Tôi chưa ngu

lắm đâu. Nhìn kiểu cách các anh tôi thừa biết. Xin ông thẩm phán ghi nhận
là tôi kịch liệt chống đối lại ý kiến coi tôi là người khờ khạo. Tôi có thể đưa
ra mọi xác nhận y tế, mọi chứng từ cần có. Dễ quá mà!

Ông ưỡn người, thách thức nhìn mộ vòng các địch thủ. Ông chỉ thấy họ

cười khinh khỉnh. Ông tiếp tục:

- Với lại tôi không để các anh coi tôi là tội phạm. Các anh trách cứ gì

tôi? Ăn chơi ư? Nhìn hết thảy các anh già lụ khụ ngồi ở đây tôi thấy tôi làm
vậy là đúng. Tôi còn trẻ, tôi còn ăn chơi được, không ai có quyền cấm một
người ăn xài những gì người đó có trong tay. Chuyện các anh không ngửi
được.

Ông đại sứ thở dài, ra vẻ buồn bực.

- Đấy, đấy là cái điều anh không chịu nghe ra từ một giờ rồi, tôi phải nói

là từ suốt một cuộc đời anh rồi. Anh quên là một phần tài sản của anh là do
mẹ chúng ta để lại. Phần kia, nhiều hơn, là của bố anh. Anh quên rằng anh
đã thừa hưởng một gia tài – không biết anh có thể hiểu nghĩa cái đó không,
gia tài. Cái gia tài đó, anh phải có trách nhiệm tinh thần đối với những
người thừa kế của anh rõ chưa?

- Đúng đúng. Ông cháu họ Rougier nói và đập tay lên đôi găng.

Ông đại sứ nói tiếp:

- Tôi đánh giá cao nỗi lo ngại của nam tước Noel Schoudler. Ông ấy phải

lưu ý giữ gìn khoản gia tài chính đáng của hai đứa cháu nội ông. Vì rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.