NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 277

bằng đôi mắt bất động rất kỳ lạ.

Ông giám đốc tiếp Isabelle ngay.

- Thưa ông, tôi không hiểu ông mời tôi vì chuyện gì. Chồng tôi chết đã

hai năm nay, gia đình không còn ai mang tên ông ấy. Chắc có sự nhầm lẫn
nào đó, thật là khó chịu đối với tôi.

- Thưa bà, tôi hiểu. Chúng tôi đã tìm hiểu, vì vậy…

Đấy là một người đàn ông vai rộng, gương mặt tươi tắn, đeo phù hiệu

Tam điểm

[20]

trên sợi dây đồng hồ. Ông nói như đọc cho người khác viết một

bức thư.

- Có một bệnh nhân của chúng tôi – Ông ta vờ mất trí trong nhiều tuần lễ

- bỗng cứ nằng nặc xưng mình là Olivier Meignerais. Do đó chúng tôi buộc
phải mời bà tới nhìn ông ta một chút, dù chuyện đó có làm phiền bà, rồi sao
sau đó bà cho chúng tôi biết rõ thêm. Có thể là ông nhà ngày xưa có mối
quan hệ nào đó với hắn, hay với người quen của hắn. Đối với bệnh nhân
tâm thần, chuyện nhận vơ tên tuổi người khác thường xảy ra lắm. Để tôi
mời tổng giám thị đưa hai bà đi.

Tổng giám thị, vốn là một cựu trung sĩ ở các trung đoàn thuộc địa đội

lệch cái mũ kêpi nhà binh, chiếc áo choàng trắng, mở phanh ngực, để lộ ra
bộ quân phục cũ với chiếc huân chương chữ thập. Ông ta tuổi độ bốn mươi,
bốn lăm, đôi mắt bé mà xếch trên một khuôn mặt tròn như trăng rằm, kiểu
đi lắc mông của một gã đồng tính. Hồi xưa chắc đẹp trai. Chẳng hiểu con
đường nào đưa anh ta tới cái nghề ngỗng mà anh ta có vẻ thích thú này.

- Chúng ta băng qua cái sân kia. Anh ta nói và rút chìa khóa mở một

cánh cửa, mời hai người bước qua, rồi khóa lại cẩn thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.