NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 278

Isabelle có cảm giác rơi tõm xuống một cái hố sâu. Ở đấy không còn hoa

cỏ nữa. Những bức tường cao ngăn cách như những thành giếng. Sương
mù đậm đặc hơn, xám hơn, nặng nề hơn bên ngoài.

Dài theo lối đi, hai người gặp những cụ già thấp bé, mặc quần áo vải thô

nhuộm xanh, đội mũ nồi to. Các cụ chạy lúc thúc, xuôi ngược theo những
con đường chỉ các cụ mới biết mục tiêu. Còm cõi, nhăn nheo, trông như trẻ
con mà lại quá yếu ớt, quá kệch cỡm. Dường như càng đi về phía cái chết
các cụ càng muốn có lại kích thước ngày mới ra đời hoặc dường như xương
cốt các cụ muốn tự khép mình theo các yêu cầu trẻ ra đó.

Có những cụ ngồi tựa lưng vào tường, tỉ mỉ đếm bước đi của hai người

đàn bà như thể từ bao năm rồi, các cụ đã đếm từng bước đi trong đời họ.
Các cụ nhìn càng lúc càng chăm chú thêm cho tới khi họ ra tới đầu hành
lang bên kia.

Isabelle không còn biết dùng đôi mắt để làm gì nữa. Nàng bối rối, nàng

mong cho cơn ác mộng này chóng chấm dứt, nhưng viên tổng giám thị xem
chừng không vội vã lắm. Nụ cười ẩn trên môi, mông lắc lư anh ta bước đi
với vẻ khoái chí của một nhân viên bảo tàng giới thiệu các báu vật trưng
bày.

Anh ta cắt nghĩa: “Sắp tới khu la hét. Bọn này phải nhốt riêng”. Một

cánh cửa, rồi một cánh cửa nữa, càng bước tới. Isabelle càng nghe rõ tiếng
ồn ào; tiếng hú, tiếng la hét chửi mắng, tiếng còi xe lửa; Bệnh nhân đứng
ngồi nằm đằng sau tấm lưới thép. Trông thấy đàn bà bước tới, nhất là
Isabelle, họ nhảy bổ ra rung cửa, hù dọa, cười toe toét, cởi nút quần, văng
ra một sự tục tĩu không có lý do không có cả sự thèm muốn.

Mùi súc vật tuôn ra tận bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.