NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 279

Không cưỡng nổi, Isabelle nhớ lại một buổi chiều xám như hôm nay,

nàng cầm tay Olivier, chồng nàng đi dạo thảo cầm viên. Nàng nghe văng
vẳng lời ông nói: “Những ngày tháng cuối của con vật, cũng chẳng có gì
vui hơn ngày tháng cuối của con người nhỉ!”. Viên tổng giám thị nói:

- Với bọn này, phải biết cách trị chúng. Nhất là vào những đêm có trăng.

Tôi từng ở Phi châu tôi biết. Muốn biết trăng là thế nào thì phải nhìn trăng
mọc, nhìn trăng từ từ nhô lên trên bầu trời sa mạc.

Anh chàng này có một giọng kỳ lạ khi nói đến trăng, mắt anh ta mở to,

nụ cười trở nên mơ hồ…

Bỗng khu rừng nhiệt đới này tự dưng im lặng, như có một con chim nào

bay qua báo hiệu một điều huyền bí. Những con quái vật già nua kia, không
rõ vì sao,, bỗng trấn tĩnh lại. Họ lặng lẽ tới tựa rào nhận ra.

Một nhân vật lực lưỡng đang tiến tới, bước dọc hành lang dáng đi vững

chãi. Trông quần áo mặc trên người, không rõ là nam hay nữ: một chiếc mũ
đen dẹp, một cái áo khoác đen bên ngoài, cái máu chùng màu trắng bên
trong. Khi người ấy tới sân, Isabelle nhận ra cha Boudret.

Cha bước tới gần hai người đàn bà và cha cúi chào.

- Vâng. Thỉnh thoảng tôi hay tới đây. Cha trả lời Isabelle. Những ngày

thăm viếng hoặc lúc nào tới được thì tới. Tôi có hai con bệnh ở đây. Với lại
không có họ thì tôi vẫn thích tới.

Bà Polant luôn cúi đầu, vâng, dạ.

- Vâng, thưa cha…Tốt quá, thưa cha…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.