NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 46

Ngôi nhà bề ngoài trông giản dị, nhưng trang trí cực sang. Gương soi,

rèm lụa, đồ đạc mạ vàng. Tủ kính chìm trong vách phát ra ánh hồi quang
ngũ sắc; một thứ ảo ảnh Ý Đại Lợi - Tây Ban Nha. Bà Eterlin nói:

- Nếu như bà vợ ông ta không quá ác thì hai chúng tôi hạnh phúc biết

bao!

Simon lặng im trong dáng điệu buồn rầu chăm chú. Bà lại nói:

- Người ta ngăn không cho tôi tới thăm lúc anh ấy đau ốm. Họa hoằn

mới nói chuyện được với anh ấy bằng điện thoại. Cô cháu gái cũng về hùa
với bà dì. Hai con người đó đã hành hạ anh ấy cho tới chết.

Bà nói những câu ấy bằng một giọng ngọt ngào, yếu đuối, thiêng liêng

như thể con tim bà quá trong trẻo để có thể gieo chút tiếng ác nào đó cho
thiên hạ.

Simon không dám cải chính rằng nhà thơ từng gọi cô cháu gái là “thiên

thần” và ông không hề đau khổ khi nhắm mắt, chỉ có nỗi phiền muộn là
phải chết, vậy thôi.

- Anh ấy hiền lành thế, tuyệt vời đến thế, bà nói tiếp. Anh ấy ngày nào

cũng tới… Ngay cả khi chiến tranh, những buổi tối máy bay giặc ném bom.
Nghe tiếng xe đỗ ngoài đường, thế là anh ấy tới. Cất công đi xa như vậy rồi
chỉ ở lại vài giây, hỏi thăm xem tôi có khỏe không, có sợ không… Anh ấy
vào, anh ấy ngồi lên ghế, đấy, chỗ ông đang ngồi…

Simon dè dặt đặt bàn tay lên cái tựa ghế mảnh mai.

- Tôi không thể tưởng tượng là anh ấy không tới nữa. Bà nói tiếp, anh ấy

không còn mở cửa nữa, chút nữa đây thôi. Anh ấy chỉnh lại cái kính, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.