NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 47

ông sẽ nhường chỗ lại cho anh ấy… Còn vài tháng nữa thôi là tám năm rồi
đấy…

Bà lại lấy tay che mắt, tay kia rút chiếc khăn tay mịn, trên cái kệ đằng

sau lưng.

- Xin ông thứ lỗi. Bà nói.

Trong lúc đó Simon nhẩm tính: “Bảy mươi sáu trừ đi tám… Vậy là ông

ta bắt đầu chuyện này hồi sáu mươi tám tuổi…”

Bỗng nhiên bà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt chàng. Simon để ý thấy

đôi mắt bà có màu tím đặc biệt, rất nhỏ. Nỗi sầu muộn, tấm lòng tận tụy
chứa đựng trong một khoảng hẹp đến thế làm chàng ngạc nhiên.

- Ông Lachaume, ông có biết không, tôi đã từ bỏ tất cả vì anh ấy, chồng,

con, tất cả. Bạn bè xa lánh tôi. Tôi gần như phá sản. Nhưng chắc ông tán
thành tôi, ông từng sống gần gũi anh ấy, hiểu thấu anh ấy. Khi ta gặp được
một con người như thế, con người ngự trên đỉnh cao thời đại, khi ta may
mắn được người ấy chú ý, người ấy đến xin ta một chút hạnh phúc, thì ta
không có quyền từ chối… đấy là một bổn phận… chẳng còn gì đáng kể
nữa… Tôi đã sửa soạn ngôi nhà này để tiếp anh ấy… Chúng tôi cùng đi
chọn bàn ghế, chỉ những gì anh ấy thích: Cái bàn này chúng tôi mua ở Ý
trong một chuyến du lịch. Ông nhìn những cái quạt giấy trong tủ kìa. Anh
ấy thích quạt lắm, anh ấy nói: “Quạt là hình ảnh của cuộc đời”.

Bà đứng lên.

- Mời ông sang xem buồng ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.