NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 79

nhảu và tế nhị.

Ông tổng trưởng linh cảm điều đó. Một người cầm quyền mà tỏ ra thân

mật cởi mở thì dễ được cảm mến hơn. Ông nói:

- Tôi thèm được như các anh. Lui tới với các nhà thơ, viết luận đề, và có

thì giờ làm chuyện đó. Tôi cũng thế, khi còn trẻ tôi cũng viết văn, viết bài
cho nhiều tạp chí. Tôi thôi làm cái việc đó… tôi không dám nói là từ bao
lâu rồi. Nhiều lần tôi có ý định làm lại. Anh thấy không, trong mỗi chúng ta
có nhiều số phận. Không hiểu cuộc đời có dun rủi chúng ta chọn được con
đường tốt nhất không?

- Thưa ông, hoặc giả ngược lại, chúng ta chỉ có một số phận và bắt buộc

là chúng ta phải chấp nhận nó.

- Tôi không nghĩ thế. Tôi còn nghĩ là mỗi người đều được dành cho một

cái gì hay hơn là con đường anh ta phải chọn.

Khi chiếc Delauney đã lăn bánh trên sân Bộ giáo dục, ông nói với tài xế:

- Portois, anh đưa ông Lachaume về nhà rồi trở lại đây chờ tôi.

Và nói với Simon:

- Ta còn phải gặp nhau lại. Thứ sáu tới anh có bận gì không? Tôi tiếp

đoàn nhà văn Bungari hôm ấy. Có khi lại hấp dẫn đối với anh đấy. Vậy thì
mời anh tới, sau bữa ăn tối, mười giờ kém mười. Mặc vét tông thôi, không
phải lễ phục.

Ông bước lên bậc thang, co cẳng như người sắp chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.