NHỮNG GIA ĐÌNH CỰ TỘC - Trang 99

chàng thì nghe được tất cả giữa đám ồn đó, giọng nói toang toang của cụ
hầu tước này đang cất lên:

- Đấy là một người còn sức gánh vác những trọng trách nặng nề nhất.

Hạn định tuổi tác là chuyện ngớ ngẩn. Có người mới năm mươi đã kiệt sức.
Người khác thì tám mươi vẫn vững như bàn thạch. Ông ngoại tôi, hầu tước
Mauglaive tám mươi hai tuổi mới chết vì ngã ngựa. Nói không phải để
khoe chứ, như tôi đây này, đã bảy mươi tám rồi đấy, tôi… Thế nhưng mà…
Pháp luật kỳ quái thật: Hãy thải hồi những người được việc và hãy dùng
những kẻ bất tài! Thế đấy! Thế đấy!

Lúc tới đây, cụ có dáng vẻ ngoại giao, lễ độ, nhưng giờ thì cụ đang nổi

nóng. Lớp da trên mảng đầu hói đỏ ké lên, mắt long lanh sau cặp kính. Cụ
ho, cụ khạc vào khăn mùi xoa…

- Ngày xưa ông em tôi từng đoạt tất cả các giải đua ngựa. Ông còn ít tuổi

quá, chắc ông không nhớ được.

Simon nghĩ “Lúc đó tôi chưa ra đời nữa kia!” - … ông em tôi từng tham

dự ba chiến dịch thuộc địa với thống chế Galliéni, thời kỳ tổng phản công
năm 18, ông từng nắm một sư đoàn.

“Đúng rồi, đúng rồi. Simon nghĩ bụng. Ông cụ đang đánh vật ở đầu dây

nói, đang hét lên trong ống nghe, muốn át hết tiếng ồn của mạng lưới điện
thoại đang rối bởi chính ông cụ này đây!”

- Chúng tôi là những người không thích khoe mình. Ông cụ đang từ từ

trấn tĩnh. Nhưng lúc nào tôi cũng lo cho người em út. Lúc bố chúng tôi qua
đời, cậu em đó mới có bốn tuổi. Tôi thì đã mười chín. Đấy, thưa ông, tôi đã
nói hết những gì muốn nói. Xin thú thực, tôi lên Paris lần này chỉ vì mục
đích đó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.