NHỮNG GIẤC MƠ Ở HIỆU SÁCH MORISAKI - Trang 10

không giỏi làm thân với người khác, tôi chẳng có bạn thân nào ở
Tokyo.

Nghĩ lại thì cuộc đời hai mươi lăm năm qua của tôi luôn kiểu

“tàm tạm”. Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả tàm tạm, tốt nghiệp
một trường đại học tốt tàm tạm, vào làm ở một công ty tử tế tàm tạm.
Từng chút một như vậy, tôi đã đinh ninh mình sẽ sống một cuộc đời
êm ả, và cũng khá hài lòng với điều đó. Mặc dù không có cao trào
hạnh phúc, nhưng cũng chẳng có tột cùng đau khổ. Ấy chính là cuộc
đời của tôi.

Gặp được Hideaki quả là một điều đặc biệt với một người như

tôi. Luôn ở thế bị động nên bản thân việc được trở thành bạn gái của
người mình vô cùng yêu thương chẳng khác gì một phép màu. Có lẽ
một phần do vậy mà cú sốc lần này quả là không gì đo đếm được và
tôi cũng chẳng biết đối phó như thế nào.

Rốt cuộc tôi đã chọn cách chẳng làm gì hết ngoài ngủ. Tôi buồn

ngủ đến nỗi chính tôi cũng ngạc nhiên. Có lẽ cơ thể tôi làm thế để trốn
tránh khỏi hiện thực, cứ vừa chui vào chăn là tôi liền thiếp đi. Giữa vũ
trụ đơn độc là căn phòng nhỏ ấy, tôi đã ngủ li bì ngày này qua ngày
khác.

Hình như tôi đã trải qua một tháng như thế. Cho tới một đêm, tôi

tỉnh giấc thì phát hiện có một tin nhắn thoại gửi tới chiếc di động đã bị
lãng quên.

Tôi không có chút ý niệm gì về số điện thoại hiển thị trên màn

hình di động nhưng vẫn cứ nghe thử tin nhắn. Tức thì một giọng nói
hào hứng phát ra: “Này này. Takako, khỏe không? Satoru đây mà.
Đang gọi từ chỗ hiệu sách đây. Takako nhớ gọi lại nhé. Ấy, có khách.
Thế đã nhé.”

Tôi nghiêng đầu. Satoru? Ai vậy nhỉ, tôi hoàn toàn không biết.

Người này gọi tên tôi thân thiết đến vậy chắc hẳn không phải gọi
nhầm. Hiệu sách gì nhỉ? Hiệu sách. Tôi cứ nhẩm đi nhẩm lại từ ấy, rồi
chợt nảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.