NHỮNG GIẤC MƠ Ở HIỆU SÁCH MORISAKI - Trang 113

Nghe tôi nói, Haru khịt khịt mũi rồi gật đầu, “Về thôi.”

•••

Sáng hôm sau, mãi mà tôi vẫn không muốn ra khỏi nệm, cứ lần chần
mãi. Không biết bao nhiêu lần cô Momoko cố kéo chăn ra, song tôi
cũng lấy tay ấn chặt, quyết giữ đến cùng.

Quá chín giờ rồi tôi cũng tỉnh. Tôi rửa mặt rồi đi loanh quanh

trong nhà nghỉ tìm cô Momoko. “Chắc chắn là ở ngoài vườn đấy,” bà
chủ cố nén nụ cười, nói. Tôi bèn đi ra ngoài thì thấy cô Momoko trong
bộ yukata đang ở trong khu vườn rải đầy ánh nắng buổi sáng, với một
tư thế buồn cười.

“Cô đang làm gì thế?” Tôi hỏi. “Thái cực quyền đấy,” cô đáp.

Thói quen buổi sáng của cô mấy năm gần đây chăng?

“Tốt cho sức khỏe lắm đấy. Lại còn giúp tinh thần sảng khoái

nữa. Quý cô ngủ nướng hãy cùng tập đi.”

Cô cũng tập trước cửa hiệu Morisaki mỗi sáng chăng? Nếu những

người đang trên đường đi làm bắt gặp một bà cô tập Thái cực quyền
trước cửa một hiệu sách cũ chưa tới giờ mở cửa chắc hẳn ngạc nhiên
lắm. Tưởng tượng ra cảnh ấy tôi bất giác suýt cười phá lên.

Ăn xong bữa sáng, tôi và cô Momoko quyết định khởi hành đi leo

núi. Hôm nay tôi mặc đồ dễ bề vận động, chuẩn bị sẵn sàng. Những vị
khách khác hình như đã xuất phát cả rồi. “Thôi, dù sao cũng còn nhiều
thời gian mà.” Nghe tôi nói vậy, cô Momoko liền nhìn lướt qua bằng
ánh mắt lạnh lùng.

Chúng tôi rời nhà nghỉ với lời chào của bà chủ: “Đi nhé.” Đi theo

đường núi vượt qua được hai ngọn núi là tới một đài quan sát nhìn ra
khung cảnh tuyệt đẹp, ấy là đích đến của chúng tôi.

Trên núi có cả những cây tuyết tùng cao gấp năm lần tôi bao

xung quanh, không khí vô cùng mát mẻ. Đây đó những bông hoa dại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.