NHỮNG GIẤC MƠ Ở HIỆU SÁCH MORISAKI - Trang 33

Muốn thử nghiệm khả năng của bản thân nên chuồn khỏi Nhật,

cuối cùng lại trở thành ông chủ hiệu sách, phải chăng hơi mâu thuẫn?
Tôi nghiêng đầu hoài nghi.

Có điều, cậu trong câu chuyện và hình ảnh về cậu mà tôi vẫn ấp ủ

hồi nhỏ hoàn toàn khác biệt. Giờ đây khi đã trưởng thành, tôi cũng
hiểu chút ít cảm giác của cậu hồi đó. Giá như không bị ràng buộc bởi
bất cứ điều gì và được sống đúng theo quan điểm, cảm xúc của bản
thân. Thời sinh viên tôi cũng hay mơ tưởng điều ấy. Tất nhiên tôi
không đủ dũng khí để có bất kỳ hành động nào.

Bí quyết để cậu được tự do tự tại có lẽ nằm ở đó. Nghĩ vậy tôi

thấy hơi ghen tị.

“Cứ như thế những năm hai mươi tuổi cậu đã lang thang suốt.

Ông nổi giận với cậu luôn. Rồi ông đổ bệnh và mất, cậu tiếp quản cửa
hiệu này.”

“Cậu có hối hận hay gì không?”
“Làm gì có chuyện ấy,” cậu cười. “Cũng chẳng có công việc nào

hợp với cậu hơn đâu. Đối với người yêu sách mà nói, không có nơi thứ
hai tuyệt vời như khu phố này. Cậu tự hào khi được sở hữu một cửa
hiệu ở đây. Thế nên có biết ơn cụ và ông thôi cũng chưa đủ.”

“Ừm, cậu thích thật ấy...”
“Sao cơ?” Cậu ngây ra.
“Thì sống mà được làm điều mình thích ấy ạ.”
“Không hẳn đâu. Mới đầu cậu cũng gặp kha khá trở ngại. Dù sao

đi nữa, chuyện sẽ theo gót ông ấy mà, hồi còn trẻ ngay cả trong mơ
cậu cũng chưa từng nghĩ tới. Bây giờ cũng có nhiều thứ đau đầu lắm.
Nhưng chuyện mình thực sự đang kiếm tìm cái gì có lẽ không thể
ngay lập tức biết được. Có khi phải mất cả một đời mới từng chút một
hiểu ra.”

“Cháu... cứ không làm gì cả như thế này có phải đang lãng phí

thời gian chăng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.