NHỮNG GIẤC MƠ Ở HIỆU SÁCH MORISAKI - Trang 34

Cậu nhìn tôi cười dịu dàng.
“Cậu không nghĩ thế đâu. Đôi khi trong cuộc đời cũng cần những

lúc thử dừng lại xem sao. Coi như nghỉ một lát giữa chuyến hành trình
dài mang tên đời người. Chỗ này là bến cảng, cháu là con thuyền chỉ
thả neo một chốc rồi đi. Nghỉ ngơi thỏa thích đi rồi lại ra khơi.”

“Cậu nói vậy mà suốt ngày kêu ca chuyện ngủ của cháu.” Tôi nói

giọng chán ghét.

A ha ha, cậu cười. “Con người là sinh vật đầy mâu thuẫn mà.
Tôi bất giác phì một tiếng. Cậu đúng là như vậy.
“Vậy là cậu đi du lịch, rồi đọc sách, nên đã học được rất nhiều

thứ?”

“Đúng thế. Song, thành ra cậu lại cảm thấy có đi bao nhiêu nơi,

có đọc bao nhiêu sách hình như bản thân vẫn chẳng biết gì, chưa thấy
được một điều gì. Đời người chính là như thế đấy. Sống mà luôn băn
khoăn lúng túng. Có trong bài thơ của Santouka đúng không nhỉ? Bài
Wakeittemo wakeittemo aoi yama

*

ấy.”

“Cậu này...”
Tôi định nhân lúc cậu đang hào hứng, nói ra điều tôi luôn muốn

hỏi bấy lâu nay.

“Hử?”
“Cô Momoko sao lại bỏ đi thế ạ?”
“Ừ... vốn dĩ cậu và cô ấy có cách nghĩ giống nhau. Điều ấy đã

gắn kết cô cậu, lại cũng là nguyên nhân chia rẽ hai người. Chính xác là
cô và cậu gặp nhau trên đường đi du lịch rồi phải lòng nhau. Nhưng
không phải có thể mãi đi cùng nhau trên một hành trình. Một lúc nào
đó rồi sẽ phải dừng chân ở một bến cảng nào đó. Cậu đã nghĩ rằng
điểm cuối của hai người giống nhau, tiếc rằng không phải vậy.”

“Ra thế. Lúc đó cậu cảm thấy thế nào? Buồn ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.