NHỮNG GIẤC MƠ Ở HIỆU SÁCH MORISAKI - Trang 98

Wada cười đáp, song biểu cảm đúng là rất mệt mỏi. Một sự im

lặng trùm xuống. Mọi khi dù có im lặng tôi cũng không mấy bận tâm,
song lần này tôi thấy bức bối khó hiểu. Tôi chợt nhớ lại những lời
Takano đã nói, bỗng thấy trở nên khó nói chuyện.

“À đúng rồi,” tôi nhớ ra một chủ đề hay, mỉm cười nói. “Tôi đã

đọc cuốn Lưng chừng dốc rồi đấy.”

Thế nhưng Wada chỉ hờ hững nói khẽ: “À, thế à.”
Vốn cho rằng sẽ được hào hứng lắng nghe nên tôi cảm thấy thất

vọng khi bị trật mục tiêu.

“Một câu chuyện có đề tài cũ rích nhỉ.”
Wada nói đầy vẻ mỉa mai.
“Làm gì có. Tôi rất thích tác phẩm đó.”
“Nhưng trong đời thực làm gì có chuyện chờ người yêu đến tận

lúc chết cơ chứ.”

“À, cũng đúng.”
“Ít nhất thì tôi là như thế. Mà đúng hơn là người ta đã nói rõ ràng

với tôi rằng chán tôi rồi.”

“Sao?”
Tôi không hiểu, hỏi lại. Song Wada vẫn tiếp tục lầm bầm.
“Khi gặp nhau lần đầu, tôi đã dẫn cô ấy tới đây. Cô ấy cũng rất

thích cửa hiệu này. Sau đó chúng tôi đã rất nhiều lần cùng nhau tới
đây. Nên tôi mới nói sẽ luôn ở đây chờ cô ấy. Tôi nói nếu cô ấy suy
nghĩ lại thì hãy tới đây. Rồi hôm kia, ‘Em thật sự chán anh rồi, chúng
ta hãy chia tay đi,’ cô ấy gửi mail nói rõ ràng như vậy.”

Nghe đến đây cuối cùng tôi cũng hiểu anh ta đang nói gì. Ra là

vậy. Nếu chuyện là thế thì anh ta nói sớm có phải hay không. À mà
đâu nhất thiết phải kể cho tôi nhỉ.

Hóa ra anh ta đã luôn chờ đợi cô gái xinh đẹp từng đi cùng anh ta

tới hiệu sách. Chẳng phải giống hệt Matsugorou đã chờ đợi Ukiyo hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.