NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 121

chính mình, và thường tự hứa phải dứt khoát không tái phạm điều ấy nữa.
Nhưng trong thâm tâm tôi thường thất vọng bởi vì có vô khối chuyện bậy
mà người ta có thể phạm và vì thế tôi vẫn thường thấy ngạc nhiên.
Giờ đây tôi phải bán cho mình cái ý tưởng trở thành kẻ móc ngoặc. Muốn
thành một người khả kính, biết trọng danh dự bởi vì khi nói sự thật tôi cảm
thấy bình yên hơn là khi nói dối. Khi mình vô tội, sẽ cảm thấy thoải mái
hơn là khi có tội. Tôi đã nghĩ ra rồi. Đó là một ước muốn có tính thực dụng
chứ không hề lãng mạn. Nếu như thấy làm kề nói dối hay trộm cắp mà dễ
chịu hơn, có lẽ tôi đã làm thế. Và do đó tôi đã khoan dung hơn với nhưng ai
đã hành động như vậy. Đó là cái nghiệp của họ, chứ không hẳn là một chọn
lựa đạo đức. Đức lí không có liên quan gì ở đây Nhưng tôi không thực sự
tin hẳn vào điều đó.
Trong cốt tuỷ, tôi vẫn tin vào thiện ác như là những giá trị đạo đức. Và nếu
như cần phải nói sự thật, tôi vẫn luôn muốn ganh đua với người khác. Do
đó, muốn là một người tốt hơn đáng trọng hơn. Tôi cảm thấy thoả mãn khi
mình không tham lam tiền bạc trong lúc bao nhiêu người khác sẵn dàng hạ
mình để có. Khinh thường hư danh, trung thực với phu nữ, tự chọn làm một
kẻ vô tội. Tôi hài lòng không hoài nghi về động cơ hành động nơi người
khác, và trong hầu hết mọi việc tôi tin họ. Sự thật là tôi chưa bao giờ tin
vào chính mình. Sống có danh dự là một điều, sống liều lĩnh lại là một điều
khác.
Nói tóm lại là chẳng thà chấp nhận bị lừa hơn là lừa người khác, thất vọng
hơn là gây thất vọng cho người, tôi sẵn lỏng chấp nhận xoay xở khi nào tôi
chưa trở thành một kẻ gian hùng, cơ hội. Chẳng thà bị nguỵ tạo, bị lạm
dụng chứ nhất quyết không làm một nghệ sĩ trá nguỵ.
Và hiểu rằng đây là một thứ áo giáp mà tôi giấu mình, rằng nó không thực
sự đáng ngưỡng mộ. Thế giới không thể gây tổn thương cho tôi nếu không
thể làm cho tôi thấy mình phạm tôi. Nếu tôi nghĩ tốt về mình thì người khác
có nghĩ xấu về tôi, cũng đâu thành vấn đề? Tất nhiên không phải lúc nào
cũng suôn sẻ. Bộ áo giáp có những kẽ hở. Và qua năm tháng, tôi đã phạm
một số sơ suất. Và tuy thế - tuy thế tôi cảm thấy ngay cả điều này, ra vẻ
chính trực một cách tự mãn, éo le thay, lại là sự xảo trá ở cấp thấp nhất!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.