NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 134

thực tiễn:
- Con trai ông sẽ được ghi vào danh sách chương trình sáu tháng, trong
vòng tuần này.
Vẻ nhẹ nhõm và tôn trọng lộ rõ trên mặt ông Hiller.
Ông nói:
- Tối nay chúng tôi sẽ hoàn tất mọi giấy tờ, và tôi sẽ lo biển số lưu thông.
Mọi chuyện cứ thế tiến hành.
Ông ta nghiêng người tới trước để bắt tay tôi.
- Tôi đã nghe nói về anh nhiều lắm, - ông nói. - Mọi người đánh giá anh
cao.
Tôi hài lòng. Tất nhiên tôi biết ông ta có ý nói gì.
Rằng thì là tôi có được cái "danh thơm tiếng tốt" là một kẻ móc ngoặc
lương thiện. Xét cho cùng, đó cũng là một cái gì sáng giá đấy chứ? Một
thành tựu đáng tự hào!
Trong khi các loại giấy tờ được đám thư ký thảo ra, ông Hiller tán gẫu với
tôi song có chủ ý. Ông cố khám phá xem coi tôi độc lập tác chiến hay nằm
trong dây chuyền của đại tá và thiếu tá. Ông ta khôn lanh lắm. Hẳn là do
bẩm sinh nhưng cũng có do công việc rèn luyện, tôi đoán thế. Trước tiên
ông ta khen tôi thông minh nhạy bén nắm bắt nhanh chóng mọi chuyện.
Rồi ông bắt đầu đặt những câu hỏi. Ông e ngại rằng nhị vị sĩ quan có thể
nhớ mặt con ông.
- Họ có nhớ mặt cháu nó không? Họ có sẽ hỏi tại sao thằng bé lại nhảy vào
danh sách quá nhanh gọn vậy không? - ông Hiller thắc mắc.
Ông điểm đúng huyệt, nhưng tôi hoá giải dễ dàng:
- Tôi có hỏi ông câu nào về chiếc xe Dodge đâu? - Tôi vặn lại.
Ông Hiller mỉm cười thân mật với tôi:
- Tất nhiên rồi, - ông nói. - Anh biết rõ công việc của anh. Nhưng đấy là
con tôi. Tôi không muốn thấy nó bị dính vào chuyện lôi thôi do những gì
tôi làm.
Tâm trí tôi bắt đầu phiêu du. Tôi đang nghĩ đến Vallie sẽ vui mừng biết bao
khi nàng thấy chiếc Dodge màu xanh: nàng thích màu xanh và nàng ghét
chiếc xe Ford cà tàng, cũ rích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.