NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 148

hiểm. Có nghĩa là không thẳng thắn mấy, rằng chúng tôi đều là những con
người cơ hội chủ nghĩa, những kẻ giỏi xoay sở ở một mức độ nào đấy. Lý
do khoan miễn đó là chúng tôi còn có những quyển sách phải viết ra. Vì thế
chúng tôi phải "mưu sinh thoát hiểm" dù gặp bất kì tình huống nào. Mọi
người ai cũng cần có lý do khoan miễn đặc biệt và vững chắc cho mình.
Tôi ngạc nhiên biết bao (nhưng Lancer thì lại chẳng ngạc nhiên chút nào),
khi mình trở nên một nhà văn viết cho tạp chí rất ăn khách. Tôi có thể viết
vô khối chuyện phiêu lưu hay chuyện chiến tranh loại loàng xoàng để giải
trí, đọc xong rồi quên đi. Tôi có thể viết những chuyện tình ướt át pha chút
khiêu dâm nhẹ cho tờ tạp chí văn nghệ của tổ hợp. Tôi có thể viết bài điểm
phim kiểu làm bộ làm tịch, ra vẻ khinh khỉnh hay một bài điểm sách kiểu
khen ư, chê tí, có chút trịch thượng. Hoặc tác uy tác phúc bằng cách viết
một nhận xét nhiệt tình khiến cho người ta muốn đi ra ngoài tìm xem hay
đọc cái gì mà hay quá như vậy. Tôi không bao giờ ký tên thật nơi những bài
viết lình tinh loại đó. Nhưng tôi không xấu hổ về chúng.
Tôi biết rằng chúng là loại phó phẩm, hàng kém chất lượng, thế nhưng tôi
vẫn thích chúng. Tôi yêu chúng vì cả đời mình, cho đến lúc ấy, tôi chưa
chứng tỏ được một tài năng nào đáng tự hào. Tôi là một anh lính bét-dem,
đi lính ba bốn năm trời chẳng được cái huân chương nào, chẳng nhích lên
được chút nào trong cái "hệ thống quân giai" để được mang lon thầy cai,
thầy đội, mà vẫn cứ trần xì cái quân hàm "đơ-zèm-cùi-bắp". Chẳng có lon
lá gì, nên lúc nào mở lời tán tỉnh đều bị các em khinh khỉnh nhìn bằng nửa
con mắt! Tôi chẳng đàn ngọt hát hay, cũng không có chút năng khiếu máy
móc, chẳng biết chữa vít lửa cho chiếc xe hư, không trồng được một cây
kiểng nào.
Tôi là một tay đánh máy loại cò mổ và cũng chưa phải là một kẻ ăn hối lộ
loại sừng sỏ. Tôi chỉ chắc chắn một điều: tôi là một nghệ sĩ, nhưng chuyện
đó đâu có gì đáng để khoe khoang khoác lác? Đó là một loại tín ngưỡng,
một thứ đạo, hay là một thứ sở thích tiêu khiển cá nhân.
Nhưng giờ đây tôi thực sự đã chứng tỏ mình có "tài năng": một nhà văn
chuyên viết chuyện lăng quăng, thuộc hàng tay nghề cao! Và tôi yêu thích
điều đó. Đặc biệt là từ khi, lần đầu tiên trong đời, tôi có khả năng kiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.