NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 172

năm?
- Không, - tôi nói. - Tôi chưa chán.
- Cậu nghĩ mình sẽ suốt đời trung thành, làm một "tiết phu trọn đạo" thờ
Bà?
- Thưa anh, đúng thế ạ, - tôi nói, cười lớn.
Cully lắc đầu cười xoà vì không ngờ gặp được một thằng đại ngốc hiếm
thấy trong đời như tôi.
- Vậy thì cậu đích thị là pháp sư Merlyn rồi.
- Chính tôi đấy, - tôi nói.
Thế là chúng tôi cùng đi ăn tối, nhưng chỉ có hai người. Và rồi Cully đi
lòng vòng với tôi tới mọi casino ở Las Vegas trong lúc tôi mua các con
phỉnh trị giá hàng ngàn đô-la. Cái áo jacket Vegas Winner thật là đắc dụng.
Tại các casino chúng tôi cụng ly với các chủ sòng các tay quản lý và các
em trình diễn sô. Họ đều đối xử với Cully bằng sự trọng thị đúng mức và
đều có những truyện hay để kể về Vegas. Thật vui.
Khi quay về Xanadu, tôi đưa các con phỉnh vào phòng thủ quỹ và lấy một
biên nhận cho mười lăm ngàn đô-la. Tôi cất kỹ nó vào ví. Cả đêm tôi chưa
đánh tiếng bạc nào. Cully đang đeo sát tôi.
- Mình phải chơi chút ít, - tôi nói.
Cully cười kiểu móc ngoặc:
- Tất nhiên là cậu làm thế rồi. Cứ chơi đi. Nhưng ngay khi nào cậu thua đến
năm trăm đô-la, là tớ bẻ tay cậu tức khắc đấy, Tại bàn chơi crap tôi rút ra
năm tờ một trăm đô-la và đổi chúng thành những con phỉnh. Tôi đánh cá
năm đô-la cho tất cả các con số. Tôi thắng và thua. Tôi chuyển sang cách
chơi cờ bạc cũ của tôi đi từ crap đến blackjack và roulette. Cách chơi nhẹ
nhàng, dễ dàng, đánh cá nhỏ, ăn thua theo mức độ cò con. Đến một giờ
sáng, tôi thọc tay vào túi và lấy ra hai ngàn đô-la để mua phỉnh. Cully
không nói gì.
Tôi bỏ mấy con phỉnh vào túi áo jacket và đi đến phòng thủ quỹ và đổi
chúng thành biên lai tiền mặt khác.
Cully đang đứng tựa vào một cái bàn crap bỏ trống, nhìn tôi. Anh gật đầu,
đồng ý:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.