NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 298

tôi muốn nói! Muốn kể ông nghe một đứa bé mồ côi lớn lên như thế nào.
Rằng tôi đã thiếu cái cốt lõi, cái cơ bản của hầu hết mọi kinh nghiệm đời
người. Rằng tôi đã không có gia đình, không có quan hệ xã hội, không gì
ràng buộc mình với phần còn lại của thế giới. Tôi chỉ có anh Artie là người
thân thiết duy nhất trên đời. Khi nghe người ta nói chuyện đời, tôi không
thể nắm được thật sự họ muốn nói gì cho đến khi tôi cưới Vallie. Đó là lý
do tại sao tôi tình nguyện chiến đấu trong thời kỳ chiến tranh. Tôi hiểu rằng
chiến tranh là một kinh nghiệm phổ quát khác và tôi không đứng ngoài. Tôi
đã có lý. Chiến tranh đã là gia đình của tôi dầu chuyện đó nghe có vẻ ngô
nghê đến cỡ nào. Giờ đây tôi vui sướng vì mình đã không bỏ lỡ cơ hội dấn
mình vào chốn can qua. Và điều mà Osano làm lơ hoặc không thiết nói tới
vì ông đã giả định rằng tôi biết rồi, đó là làm chủ cuộc đời mình đâu có dễ.
Và điều ông không thể biết là đồng tiền của hạnh phúc, đó là một thứ tiền
tệ mà tôi không bao giờ hiểu được. Tôi đã trải qua phần lớn cuộc đời trong
bất hạnh đơn thuần chỉ là hoàn cảnh khách quan. Tôi đã trở nên tương đối
hạnh phúc trở lại cũng bởi hoàn cảnh khách quan. Lấy được Vallie, có con
với nàng, có được tài khéo hay nghệ thuật hay kỹ năng sản xuất ra các bài
viết giúp tôi kiếm sống được, điều đó làm tôi thấy hạnh phúc. Đây là một
thứ hạnh phúc được xây dựng bằng những gì tôi kiếm được dựa trên sự mất
mát điêu tàn. Và do đó thật giá trị đối với tôi. Tôi biết mình sống một cuộc
đời hữu hạn, một cuộc sống thị dân quá bình dị. Rằng tôi có quá ít bạn bè,
thiếu tính xã hội, ít chú tâm tới thành công. Tôi chỉ muốn tạo thành công
qua đời sống, hay tôi nghĩ thế?
Và Osano quan sát tôi, vẫn còn mỉm cười:
- Nhưng cậu là một kẻ cứng cựa nhất mà tôi từng gặp. Cậu chẳng bao giờ
để ai đến gần. Cậu chẳng để cho ai biết được cậu thực sự nghĩ gì.
Nghe vậy tôi phải phải kháng:
- Nghe này, ông hỏi ý kiến tôi về bất kỳ chuyện gì và tôi đều cho ông biết.
Tôi xin nói là quyển sách vừa rồi của ông là thứ nhảm nhí, và ông điều
hành tạp chí này giống như một người điên.
Osano cười:
- Tôi không quan tâm mấy chuyện đó. Tôi chưa bao giờ nói cậu không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.