NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 308

bảo vệ cho cô con gái xinh đẹp trong trắng của mình mà bà đang sửa soạn
để "giới thiệu sản phẩm". Khi người đàn bà đưa bàn tay ra cho con chó
liếm, động tác của chị ta giống như giáo hoàng đưa nhẫn cho tín đồ hôn.
Điều kỳ diệu nơi Osano là ông ta không bao giờ bỏ sót cái gì ngay cả khi
dường như ông ta đang ngó nhìn về hướng khác. Ông đã chăm chăm nhìn
vào ly rượu của mình, thu người ngồi thấp xuống trong ghế. Thế mà giờ
dây ông nói với tôi:
- Mình chẳng thà kiếm một cú liếm, mút, bú từ con chó đó hơn là từ con
mụ kia.
Tiếng động cơ phải lực làm cho những người ngồi bên kia không thể nào
nghe được, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy áy náy. Chị ta nhìn chúng tôi
một cách lạnh lùng, trịch thượng, nhưng có lẽ đó là cách chị ta vẫn nhìn
người khác.
Rồi tôi lại cảm thấy có tội khi kết án đôi vợ chồng kia. Xét cho cùng, họ
cũng là hai con người. Do đâu mà tôi lại đi hạ thấp họ, chỉ thuần bằng suy
luận chủ quan?
Vì thế tôi nói với Osano:
- Có thể họ cũng chẳng tệ như chúng ta đã xem mặt mà bắt hình dong vậy
đâu.
- Đúng họ là như vậy đấy. - ông khẳng định chắc nịch.
Như thế thật không xứng đáng với ông. Ông có thể mang đầu óc sô-vanh
trọng nam khinh nữ phân biệt chủng tộc và đầu óc hẹp hòi nhưng chỉ một
chút trên đỉnh đầu thôi. Thực tế điều đó cũng không có ý nghĩa gì mấy. Nên
tôi làm ngơ chuyện đó và khi cô tiếp viên xinh xắn đến chỗ chúng tôi mời
dùng bữa, tôi kể ông nghe những câu chuyện về Vegas. Ông không thể tin
rằng tôi đã từng có lần là một tay cờ bạc máu mê.
Lờ đi đám người ở cạnh bên kia, làm như họ không có mặt, tôi nói với ông:
- Ông có biết những tay chơi cờ bạc gọi tự tử là gì không?
- Không, - Osano đáp.
Tôi mỉm cười:
- Họ gọi đó là con át chủ bài.
Osano lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.