NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 321

Quá dễ để cho tôi thấy là Osano đang bị phân tán bản ngã, theo một cách
nào đó. Tôi nghĩ có lẽ ông sắp điên đến nơi. Nhưng tôi không biết từ cái gì
mặt ông có vẻ nhuốm bệnh, hơi phì phị ra, đôi mắt xanh lục ánh long lanh
thật sự không bình thường. Bước đi của ông hơi lệch, nhiều lúc hơi xiêu
xiêu về bên trái. Tôi lo ngại cho ông. Vì dù bất đồng quan điểm với những
gì ông viết với việc ông vận động cho giải Nobel quá tốn kém mà hiệu quả
lại rất mơ hồ, việc ông gặp phụ nữ nào có chuyện liên hệ với ông mà ông
thấy vừa mắt là ông đều muốn "bắt ốc vít" ngay, tôi vẫn mến ông. Ông vẫn
thỉnh thoảng hỏi tôi về quyển tiểu thuyết tôi đang thai nghén, khích lệ, cho
tôi lời khuyên, mau mắn cho tôi mượn tiền mặc dầu tôi biết ông nợ ngập
đầu và ông phải tiêu pha rất lớn để trợ cấp cho năm "cựu phu nhân" cùng
với chín đứa con. Tôi phát hãi với tổng lượng tác phẩm ông cho in ra, dù
chúng có nhiều khiếm khuyết đi nữa. Ông đều đặn xuất hiện nơi một
nguyệt san, có khi hai hoặc ba, hàng năm ông cho ra một quyển loại phi hư
cấu về một đề tài mà các nhà xuất bản nghĩ "nóng bỏng". Ông làm tổng
biên tập của tạp chí và mỗi tuần viết một tiểu luận khá dài đăng lên báo.
Ông còn viết kịch bản điện ảnh. Ông kiếm được những khoản tiền khổng lồ
nhưng ông vẫn luôn bị nợ. Tôi biết ông nợ cả một gia tài chứ không ít.
Không chỉ từ việc mượn tiền mà còn lấy tiền ứng trước cho những quyển
sách tương lai. Tôi nhắc nhở chuyện này rằng ông đang đào một cái hố mà
ông không bao giờ thoát ra được, nhưng ông xua ý tưởng đó đi một cách
nôn nóng.
- Tôi còn con át chủ bài ở trong lỗ đấy, - ông nói. - Quyển tiểu thuyết lớn
của tôi sắp hoàn tất. Có lẽ năm tới lúc đó tôi lại sẽ giàu. Rồi sau đó đến Bắc
Âu lãnh giải Nobel với khoảng tiền sơ sơ một triệu dô. Hãy nghĩ tới các em
rồng lộn tóc vàng mắt biếc cao lớn, hậu duệ của đám hải tặc Viking, mà
chúng ta sẽ phết cho tơi tả.
Ông vẫn luôn gom tôi theo trong cuộc hành trình lãnh giải Nobel.
Những cuộc tranh cãi lớn thường xảy ra giữa chúng tôi là ông hỏi tôi nghĩ
gì đối với các tiểu luận của ông về văn chương. Tôi thường làm ông nổi
giận với câu nói tôi chỉ là một người kể chuyện.
- Ông là một nghệ sĩ với nguồn cảm hứng thiêng liêng, - tôi bảo ông. - Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.