NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 325

Và giờ đây tôi thấy mình ngốc quá. Có thể là đúng vậy chứ, tôi vẫn còn
chưa tin, nhưng tôi phải tìm ra.
- Và anh ấy đang tiêu những khoản tiền mà trước đây anh ấy không hề tiêu,
- Pam nói. Rồi chị ấy lại bật khóc thành tiếng.
Rối thật.
- Tối nay anh sẽ về nhà ăn tối chứ? - tôi hỏi.
Pam gật đầu. Tôi nhấc điện thoại và gọi cho Vallie, bảo nàng là tôi ăn ở nhà
Artie. Thỉnh thoảng tôi vẫn đến nhà Artie ăn tối và anh em hàn huyên, nên
Vallie không tỏ ra ngạc nhiên hay hỏi han gì.
Tôi gác máy và nói với Pam:
- Để em xuống nhà ga đón anh ấy. Và làm rõ chuyện này trước khi ăn tối.
Tôi nói giọng giễu giễu:
- Anh tôi vô tội.
- Chắc không? - Chị gượng cười.
Mặc dù mọi bằng chứng, như vết son trên áo chuyện về nhà trễ, chuyện gọi
điện thoại đêm khuya, những khoản tiền ngoại lệ, tôi vẫn tin rằng Artie vô
tội. Điều tệ hại nhất có thể xảy ra đó là một cô gái nào đó đeo đẳng quá
khiến cuối cùng đành cũng yếu lòng đôi chút, có thể lắm.
Tôi vẫn luôn có chút ganh tị với Artie. Sao anh ấy lại hấp dẫn phụ nữ đến
thế, theo cái cách tôi chẳng bao giờ có được. Với một chút tự mãn tôi chợt
nhận thấy rằng xí trai chưa hẳn đã là điều bất hạnh!
Khi Artie ra khỏi xe lửa, anh không tỏ ra ngạc nhiên lắm khi thấy tôi.
Trước đây tôi vẫn thường làm chuyện này, đến thăm anh bất ngờ và dón
anh ở nhà ga. Tôi vẫn luôn thấy dễ chịu khi làm điều ấy, và anh vẫn luôn
sung sướng khi thấy tôi đứng đón anh. Lần này, nhìn kỹ, tôi nhận thay hôm
nay gặp tôi, anh chẳng vui gì mấy.
- Chú làm gì ở đây vậy?
Anh nói, nhưng anh vẫn ôm siết tôi và mỉm cười. Đối với một người đàn
ông, thì nụ cười của anh quá ư ngọt ngào. Một nụ cười vẫn rất hồn nhiên trẻ
thơ, chưa có vẻ gì đổi thay cùng năm tháng.
- Em đến để xin cho anh khỏi bị đòn đấy, - tôi nói vui - Chị Pam nói đã bắt
được quả tang anh phạm tội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.