NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 441

Các đường phố đầy người mà phần lớn trang phục theo Tây phương, một
số khác chủ yếu là phụ nữ, mặc kiểu kimono. Một bức tranh cắt dán nhiều
phong cách lai tạp.
Khách sạn càng làm chúng tôi thất vọng. Tân thời, theo kiểu Mỹ. Đại sảnh
trải thảm màu chocolate với những chiếc ghế bành da, màu đen. Những
người Nhật lùn, trong các bộ comple doanh nhân màu đen kiểu Mỹ ngồi
trên các ghế đó, tay nắm chặt vali. Trông không khác mấy cảnh khách sạn
Hilton ở New York.
- Đông phương là đây ư? - tôi hỏi Cully.
Cully lắc đầu một cách sốt ruột:
- Chúng ta đang cần một đêm cho ngon giấc đã. Ngày mai mình đi lo công
việc và tối mai mình sẽ chỉ cho cậu Tokyo thật sự được tạo nên bởi những
gì và cậu tha hồ vui thích. Đừng lo.
Chúng tôi lấy một phòng lớn hai giường. Chúng tôi mở vali ra và nhận thấy
rằng Cully có rất ít hành trang trong lòng quái vật khổng lồ của anh ta. Cả
hai chúng tôi đều mệt mỏi do chuyến bay dài, và mặc dầu mới sáu giờ
chiều ở Tokyo, chúng tôi cũng lên giường ngủ.
Sáng hôm sau Cully đánh thức tôi dậy. Bình minh vừa ló dạng bên ngoài
cửa sổ.
Anh gọi mang bữa điểm tâm vào phòng. Tưởng gì lại trứng với thịt muối,
vài bánh nướng xốp, cà phê và nước cam vắt. Có khác gì ở New York hay
Vegas.
Khi uống càphê tôi hỏi anh:
- Chương trình thế nào?
- Một ngày đẹp trời để dạo phố, - Cully nói. - Chúng ta tản bộ ngắm cảnh
và mình sẽ cho cậu biết.
Tôi hiểu rằng anh không muốn nói trong phòng. Anh sợ có thể bị nghe
trộm.
Chúng tôi rời khách sạn. Còn sáng tinh mơ, mặt trời mới vừa lên. Chúng tôi
quẹo qua một đường phố nhỏ và bỗng dưng tôi lọt vào Phương Đông.
Những căn nhà nhỏ, thấp lè tè và những đống rác khổng lồ cao ngất
ngưởng làm thành một bức tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.