NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 567

phê bình của ông ta.
- Khi nào ông có thể biết giờ lâm chung? - tôi hỏi.
- Tôi nghĩ cũng sắp đến rồi, - Osano nói. - Thật sự tôi không nghĩ là mình
nên đợi thêm nữa làm chi.
Bây giờ tôi thật sự bị sốc và phát hoảng.
- Tại sao ông không đợi một ngày khác? Ngày mai ông sẽ thấy khá hơn.
Ông vẫn còn khoảng thời gian khá đấy. Sáu tháng có thể giúp ông thu xếp
được nhiều việc, và biết đâu trong thời gian đó, phép mầu sẽ xảy ra
Osano nói:
- Anh có băn khoăn gì không về chuyện tôi sắp làm? Những định kiến luân
lý thông thường chẳng hạn?
Tôi lắc đầu:
- Chỉ hơi thắc mắc sao vội thế?
Osano nhìn tôi vẻ trầm tư.
- Không vội đâu, - ông nói. - Cú ngã khi tôi cố đi ra khỏi giường là một
thông điệp rõ lắm rồi. Nghe này, tôi uỷ nhiệm anh làm người thừa hành văn
học của tôi, các quyết định của anh có tính chung thẩm. Tôi không để lại
đồng nào, chỉ còn tác quyền thôi và chúng sẽ được chia cho các bà vợ cũ và
lũ con của tôi. Các quyển sách của tôi vẫn còn bán khá chạy vậy nên không
phải lo cho họ. Tôi cố dành phần nào đó cho Charlie Brown, nhưng nàng
không để tôi làm như vậy và tôi nghĩ có lẽ nàng có lý.
Tôi nói một điều mà có lẽ bình thưởng tôi không nói:
- Một cô gái điếm với quả tim vàng. Đúng là một giai thoại văn chương.
Osano nhắm mắt lại:
- Cậu nên biết là, một trong những điều tôi thích nhất về cậu Merlyn à, đó
là cậu không bao giờ nói tiếng gái điếm và có lẽ tôi hay buột miệng nói ra
từ đó, nhưng tôi không nghĩ.
- Được thôi, - tôi nói. - Ông có muốn gọi điện thoại cho ai hay muốn gặp
mặt người nào không? Hoặc là ông có muốn uống một ly rượu?
- Không, - Osano nói. - Tôi đã ngấy hết mọi thứ đó rồi. Tôi có bảy bà vợ,
chín đứa con, tôi có khoảng hai ngàn bạn bè và hàng chục triệu người
ngưỡng mộ. Không có ai có thể giúp đỡ và tôi chẳng muốn thấy mặt một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.