NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 10

báo bước tới.
"Những người khác đâu cả?" Nhà báo hỏi bằng thứ tiếng Tây Ban Nha
ngập ngừng của mình.
Người đàn ông nhún vai. "Chẳng có ai khác nữa".
"Nhưng trong báo…" Nhà báo ngừng lại. Ông hầu đã cạn vốn tiếng Tây
Ban Nha "Nói tiếng Anh chứ?"
Ông cai mỉm cười kiêu hãnh "Vâng, vâng". Ông ta ré lên. "Xin hầu ông".
"Tôi thấy thông cáo trên báo", nhà báo nói với cảm giác nhẹ nhõm, "nên
tưởng sẽ có những người khác nữa".
"Không có ai cả", ông cai nói.
"Nhưng ai đã đăng thông cáo? Chắc chắn phải có ai đó chứ. Ông ta là một
người nổi tiếng. Rất nổi tiếng".
"Văn phòng đăng thông cáo. Thời gian đã qua khá lâu để ai đó đến mà nhận
thi thể. Còn bao kẻ đang chờ chỗ này. Thành phố cứ liên tục phình ra mà.
Chúng tôi đã quá chật chội rồi. Ông thấy đấy".
"Tôi thấy rồi" nhà báo nói, ngập ngừng. "Thế không còn ai nữa à? Gia
đình. Hoặc bạn bè. Ông ta có rất nhiều bạn bè".
Một nét u ám thoáng nơi cặp mắt người đàn ông. "Người chết là cô đơn".

Một tiếng kêu làu bàu phát ra từ gã xà ích trên thang. Họ quay nhìn lên. Gã
đã phá thủng mặt ngoài, và qua đó có thể thấy chiếc quan tài gỗ đã bị mối
đã ăn luỗng và bạc màu. Giờ gã đang dùng lưỡi cuốc chim để nậy những
mảnh xi măng còn lại rồi nhoai người vào trong hầm mộ kéo chiếc quan tài
ra.

Nhà báo quay lại ông cai. "Bây giờ sẽ làm gì tiếp?"
"Ông ta sẽ được đưa lên dàn hoả".
"Rồi sau đó?"
Ông cai nhún vai. "Vì chẳng có ai đến nhận nên tro sẽ đổ chung với tro
người khác rồi đổ vào bãi đất mà chúng tôi đang lấn ra đầm lầy".
Chiếc quan tài được đặt trên dải xi măng hẹp bên toà nhà. Ông cai nhìn
xuống, kiểm tra dòng chữ viết trên tấm biển kim loại nhỏ trên nắp với tờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.