NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 11

giấy trong tay. "Đúng". Ông ta nói, rồi nhìn lên nhà báo. "Ông muốn xem
bên trong quan tài?"
"Không", nhà báo lắc đầu.
"Vậy…khi không có gia đình để trả tiền thì những người phu được phép.
Chắc ông hiểu?"
Nhà báo gật đầu và quay đi khi hai người phu bắt đầu mở nắp quan tài, lắng
nghe tiếng họ thì thầm khi bàn luận về những thứ mà họ tìm được, và chia
chác chúng ra sao. Có một lời rủa khẽ. Rồi âm thanh đóng ván thiên.
Ông cai trở lại bên nhà báo. "Hai anh phu đang thất vọng", ông ta nói
"Chẳng có gì ngoài mấy chỗ hàn răng bằng vàng, và chiếc nhẫn này".
Nhà báo nhìn xuống chiếc nhẫn trong tay ông ta. Một lớp bụi phủ kín nó.
"Tôi lấy chiếc nhẫn" ông cai nói "còn để họ lấy mấy mối hàn. Chiếc nhẫn
có giá trị, phải không?" Ông ta lấy chiếc khăn nhớp nhúa trong túi ra lau
nhẫn rồi đặt nó trong lòng bàn tay.
Nhà báo cúi nhìn. Đó là chiếc nhẫn vàng gắn một mặt đá đỏ thẫm. Ông cầm
lên và đọc dòng chữ quen thuộc. Đó là nhẫn của trường Harvard, 1939.
"Vâng" ông nói "Nó có giá trị đấy".
"Mười đô la Mỹ?" ông cai hỏi.
Phải mất một khoảnh khắc trước khi nhà báo nhận ra mình được mời mua
chiếc nhẫn. Ông gật đầu và rút tiền ra.
"Cảm ơn" ông cai nói.
Nhà báo cất nhẫn vào túi. Họ quay về phía các gã phu đòn. Chiếc quan tài
đã nằm trên xe.
"Đi thôi. Giờ thì đến giàn hoả" ông cai nói, trèo lên xe và ra hiệu chỗ ghế
bên cạnh cho nhà báo.
Trời nóng hơn. Chiếc sơ mi của nhà báo ướt đẫm, thấu sang cả áo ngoài.
Mất đến hai mươi phút trước khi họ đến một ngôi nhà mái bằng, xám xịt, tẻ
ngắt dùng làm nơi hoả táng.
Trong không khí thoáng có mùi khói khi nhà báo xuống xe đi theo hai gã
phu đòn khênh chiếc quan tài vào tiền sảnh rộng.
Vào trong, ông ngạc nhiên thấy nhà không có mái. Thay vào đó là bầu trời
nóng bỏng trên cao. Có sáu chiếc lò hở miệng bằng đá đặt thành trời vòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.