NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 13

cho ông cai.
"Giờ chúng ta ra xe" ông cai nói, rồi cho xe quành về phía sau toà nhà. Một
chiếc xe nhỏ với con lừa mắt ngái ngủ đang đỗ đấy. Xe đầy rác, bụi và ruồi
bay vù vù xung quanh. "Chúng ta đổ tro vào đây".
Nhà báo nhìn chiếc xe chằm chằm. Có điều gì đó bỗng kinh lợm trong ông.
"Không còn chỗ nào khác à?"
Ông cai nhìn ông chằmchằm, gật đầu "Có một trang trại ở bên kia đường.
Chỉ năm peso là người nông dân sẽ cho chúng ta rắc tro ở đấy".
"Chúng ta đến đó".
Họ đi qua cánh đồng khoai, rồi qua đường. Người nông dân xuất hiện như
thể từ trong lòng đất, nơi khoai đã mọc lên. Ông ta biến mất ngay khi nhận
đồng năm peso.
Ông cai đưa chiếc bình ra "Mời ông?" Nhà báo lắc đầu. "Ông biết ông ta
chứ ạ?" ông cai hỏi.
"Vâng" nhà báo nói. "Tôi biết ông ta".
Ông cai mở nắp bình, rắc tro vào trong gió. Lặng lẽ, họ nhìn gió trải tro bay
ngang cánh đồng.
"Nhảm hết" nhà báo chợt nói "Nhảm hết".
"Vì sao, thưa ông?"
"Đây là một người hùng" nhà báo nói. "Trái đất rung chuyển khi ông ta
bước. Đàn ông yêu ông ta và sợ ông, đàn bà run rẩy trước sức mạnh nơi
bắp vế ông ta, người ta tìm kiếm sự chiếu cố của ông ta. Mà giờ không một
ai ở đây để tưởng nhớ ông". Nhà báo quay đi. "Ông nói đúng. Người chết là
cô đơn".

Ông cai lại nắm tay áo ông. Nhà báo quay lại, đối diện ông ta, cảm thấy
mệt mỏi và rã rời. Ông mong giá mình đã không thấy mấy dòng thông cáo,
đã không đi dưới mặt trời kinh khủng để đến nơi nẻo hãi hùng này, đến cái
thế giới không ký ức này.
"Thưa ông, không" ông cai nói nhỏ. "Tôi nhầm. Ông ta không cô đơn. Ông
ta đã ở đây mà".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.