NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 119

Chiếc xe đang đợi bên cầu cảng. Tôi hỏi Mèo Bự trước khi bước vào xe.
"Tại sao chúng lại đi xin tiền?"
"Ai cơ?"
"Bọn nó". Tôi chỉ hai đứa đang lồm cồm trèo lên cầu cảng.
Mèo Bự nhún vai. "Chúng bao giờ chả là bọn ăn mày".
"Chúng nó bảo bị đói".
"Chúng nó bao giờ chả đói".
"Nhưng không ai bị đói thì mới đúng chứ. Cuộc cách mạng chỉ vì có thế".
Mèo Bự nhìn tôi, một cái nhìn kỳ lạ. "Tôi, bản thân tôi đã từng qua ba cuộc
cách mạng. Nhưng tôi chưa từng thấy cuộc nào đem thức ăn mà nhét vào
bao tử bọn nhà quê cả. Bọn chúng sinh ra để đói".
"Thế thì họ chiến đấu để làm gì?"

Mèo Bự cười. "Để chúng ta không phải như họ, không phải đi xin ăn".
Tôi nhìn hắn một thoáng, bước ra khỏi xe. "Anh có xu lẻ nào không?"
Hắn gật đầu.

Tôi đưa tay ra. Hắn bỏ mấy đồng xu vào. Tôi đi trở lại phía cuối cầu cảng.
Hai đứa nhìn tôi nghi ngại, nỗi sợ hãi làm tối cặp mắt chúng. Đứa lớn vẫn
ôm bụng. Đứa nhỏ nhổ xuống chân tôi.
"Bọn nhà quê!" tôi ném nắm xu vào chúng rồi quay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.