NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 122

anh đã bị xuống hạng đấy".
"Bà ấy nghe ở đâu?"
"Từ một trong những cận vệ của cha em. Cha em vẫn đòi xem sổ liên lạc
của anh mà".
Ông tổng thống có bao nhiêu chuyện quan trọng trong đầu hơn là điểm của
tôi ở trường. Làm sao lại có mối quan tâm đến tôi như thế?
"Cha luôn nghĩ về anh. Người bảo rằng nếu các anh của em còn sống thì họ
đều sẽ giống anh". Nó buông một lời láu lỉnh. "Có lúc, em mong mình là
con trai, để ba em khỏi sầu muộn".
"Ông nên có em hơn bất cứ ai trong họ". Tôi nói.
Mắt nó sáng lên. "Anh nghĩ thật thế à?"
"Tất nhiên".
"Em có thể làm như bất cứ đứa co ntrai nào".
"Anh chắc là em có thể", tôi đáp. Tốt nhất là tránh cãi cọ với Amparo để
khỏi kéo theo một cuộc tranh biện mới.
"Bao giờ anh đi Paris?"
Lần này thì tôi thật sự kinh ngạc "Paris?"
"Anh sẽ đi Paris", nó nói như đinh đóng cột. "Em nghe ba bảo thế. Cha anh
sẽ đến đây trong một chuyến thường vụ. Mỹ và Anh khước từ đưa thường
thuyền tới đây. Chúng ta phải tìm thị trường mới cho sản phẩm của mình,
bằng không thì chẳng thể sống sót. Có lẽ Pháp là logic hơn cả".
"Có thể anh sẽ không đi cùng với bố".
Nó lắc đầu. "Không. Cha anh có thể đi nhiều năm. Hơn nữa, em nghe ba
nói rằng ông sẽ thu xếp để anh học bên ấy".
"Thật là lạ vì ông chẳng hề nói gì với anh cả".
"Mới chỉ quyết định sáng nay. Em nghe hai người nói trong bữa ăn sáng".
Tôi nghĩ về chiếc tàu Pháp mới thấy ngoài cảng. Rất có thể hai cha con sẽ
đi chiếc tàu đó. Tôi bước tới cửa sổ, nhìn ra. Không nhìn thấy con tàu ở cầu
cảng. Chắc nó nhổ neo rồi.
Amparo đến cạnh tôi. "Chúng mình ra ngoài đi dạo nhé?"
"Nếu em muốn".
Chúng tôi đi bằng cửa riêng mở ra một khu vườn nhỏ. Vừa ra khỏi toà nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.