NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 123

thì hai người lính đã xuất hiện ở phía sau chúng tôi như từ trên trời rơi
xuống . Chúng tôi đi qua cổng sắt rồi tản bộ tới toà nhà hành chính. Những
hàng lính đứng nghiêm đưa tay lên vành mũ chào khi chúng tôi đi qua.
Một chiếc xe lăn bánh tới trước "tiểu lâu đài", tên mới được đặt cho nhà
khách. Một người đàn ông chạy tọt vào toà nhà. Tôi không thấy mặt ông ta.
"Ai đấy?"
Amparo nhún vai. "Em có lần nào thấy mặt ông ta đâu. Em nghĩ đấy là
người quản lý của La Cora".
Tôi biết La Cora là ai. Cô ấy là người mới nhất trong cả loạt người ở trong
tiểu lâu đài. Tổng thống thích đồ cung tiến.
"Em cho là ba sẽ chẳng đến đấy nữa đâu", bỗng Amparo nói.
"Vì sao?"
"Em chắc ba đã ớn La Cora rồi. Ba ăn cơm tối với em suốt cả tuần qua".
Một thoáng móc máy trong giọng đắc thắng của nó.
Tất nhiên tôi biết về những người đàn bà đã đến tiểu lâu đài. Họ đến và đi
trong một chu trình ổn định. Họ ở lại khoảng sáu tuần lễ rồi biến mất. Vài
ngày sau, một người khác lại xuất hiện.
Tổng thống của chúng tôi là người có khẩu vị phong phú. La Cora đã tồn
tại lâu hơn hết mọi người. "Không biết trông cô ấy thế nào?"
"Nó không xinh lắm đâu", Amparo trả lời, vẻ miệt thị.
"Vậy mà tôi lại nghe nói cô ấy đẹp lắm".
"Em không cho là như thế. Nó chỉ có cặp vú bự thôi. Ra đến đây này". Nó
đưa hai bàn tay ra phía trước, cách ngực một bộ.
"Tôi thích ngực bự".
Nó nhìn xuống ngực. Cặp vú của nó mới như hai chùm cau. "Em sẽ có cặp
vú thật bự", nó nói. "Bự hơn của con đó".
"Anh chắc là em sẽ có". Tôi nói như để an ủi.
"Anh có thích gặp nó không?"
"Có".
Amparo quay ngoắt, bước lên tiền sảnh tiểu lâu đài. Lính gác đứng nghiêm,
chào rồi mở cửa. Chúng tôi vào trong nhà. Người quản gia chào chúng tôi .
Amparo nhìn xuống ông ta. "Tôi đến kêu La Cora".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.