NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 125

một người lính. Điều đó lộ rõ trong cách đi đứng, cả nhịp bước nhà binh
của ông ta.
La Cora khép lại kín hơn chiếc áo choàng tắm, sửa lại búi tóc. "Nếu như
được biết trước quý vị tới, thưa công chúa, tôi phải sửa soạn kỹ càng hơn.
Quý vị cho phép?"
"Tất nhiên".
Amparo quay nhìn tôi ngay khi La Cora rời phòng. "Cô ta vú bự đấy chứ?"
nó thì thào.
Bỗng tôi nghe một giọng nói qua cánh cửa sổ để mở, bèn đến bên và nhìn
ra. Không thấy ai nói, vì người đó đang đứng ngay dưới bậu cửa sổ. Nhưng
giọng nói quen thuộc một cách lạ lùng.
"Bom phải đặt trên bàn, đúng nửa đêm!"
Giọng đáp thật khó phân biệt. "Sẽ được thực thi, thưa ngài".
"Cẩn thận. Đừng có ngớ ngẩn đấy!".
Một thoáng ắng lặng, rồi hai người đàn ông xuất hiện. Một là quản gia và
người kia là quản lý Guardas. Gã quản gia mới đưa tay lên ngang chừng để
chào thì ông Guardas đã vội vã rút đi. Hèn nào, giọng nói như quen thuộc,
thì ra tôi mới nghe có mấy phút trước đó.
Tôi quay nhìn Amparo. Nó đang ngắm mình trong gương. "Anh có nghĩ là
vú em cũng sẽ to như của La Cora không?"
"Anh nghĩ thế", tôi lạnh nhạt.
Nó thấy mặt tôi trong gương. "Anh có gì phiền muộn vậy?"
"Tối nay chắc họ sẽ có một cuộc vui lớn", tôi nói. "Thậm chí họ chuẩn bị cả
pháo ở trên bàn".
"Anh nghe ở đâu thế?"
"Mới đây thôi. Tôi nghe ông quản lý của La Cora chỉ thị cho gã quản gia.
Hắn muốn đặt một quả bom ở trên bàn vào đúng nửa đêm. Anh không hiểu
họ giải trí kiểu gì nữa".
Giọng La Cora từ cửa vào. "Thực ra chỉ là một bữa tiệc nhỏ cho tổng thống
và một vài nghị sĩ. Chúng tôi mừng bước sang năm thứ ba ngài là người
lãnh đạo và là ân nhân của chúng tôi".
"Ồ, thế thì đúng là lý do cho quả bom vào lúc nửa đêm rồi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.