NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 127

"Gì cơ?"
Nó đưa tay ra. "Anh không hôn tạm biệt em".

Chương 22

Khó chịu bởi một bàn tay thô nhám lắc vai, tôi lăn đi, quấn kín trong chăn.
Tấm chăn mềm, ấm áp. Tôi không muốn đến trường. Tôi có thể vờ bị ốm.
"Dậy đi, Dax!" giọng Mèo Bự hối hả.
Tiềm thức tôi nhận biết được cái giọng ấy. Tôi đã từng nhiều lần nghe
giọng như thế, trong rừng, trong triền núi. Nó có nghĩa là nguy hiểm. Tôi
ngồi lên, tỉnh như sáo. Đêm vẫn buông ngoài cửa sổ. "Gì thế?"
Mặt Mèo Bự đầy căng thẳng. "Bố cậu cần gặp cậu ngay!"
"Bây giờ?" tôi liếc đồng hồ, hai giờ sáng.
"Ngay tức khắc!"
Tôi thấy ớn lạnh nơi xương sống, vừa cài khuy áo vừa run. Bố tôi bị thương
rồi! ông sắp chết rồi!
Mèo Bự vẫn ắng lặng đầy căng thẳng.
Tôi nhìn, khi hắn đưa cho tôi chiếc áo khoác. "Bom!"
Tôi thấy nỗi kinh hoàng trên mặt hắn. "Bom kem! Giết người!"
Hắn vội làm dấu. "Cậu biết à?"
Tôi nắm tay hắn. "Bố tôi còn sống không? Nói ngay đi!"
"Ông còn sống. Nhưng chúng ta phải nhanh lên".
Tài xế đã ngồi sau tay lái, và xe lao về lâu đài tổng thống.
Lính gác bỏ qua thông lệ, vẫy tay để chúng tôi vào.
Phòng nghỉ đông nghịt người. Tôi thấy tổng thống ngồi trên chiếc ghế ở
góc phòng. Ông ở trần, một bác sĩ dang băng bó phía trên ngực. Mặt ông
trắng bệch và nhăn nhúm khi ông nhìn tôi.
"Bố cháu đâu ạ?"
Ông hất hàm về phía phòng của La Cora. "Ở trong phòng ngủ".
Không một lời, tôi chạy về căn của La Cora, nơi mà Amparo và tôi đã đến
vào buổi sáng. Thạch cao và bụi đất tung toé khắp nơi. Nửa bức tường phía
xa đổ sập vào trong. Phòng ăn bị phá huỷ hoàn toàn. Những cửa sổ và cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.