NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 128

ra vào lớn kiểu Pháp toang hoác. Bàn ghế gẫy vụn, rải rác khắp nơi. Thi thể
hai người đàn ông nằm trên sàn, nhưng tôi không kịp nhìn họ.

Tôi qua một cửa ra vào nữa để vào một phòng nghỉ nhỏ. Một cánh cửa
đóng im ỉm với hai lính gác hai bên. Họ mở cửa cho tôi.

Tôi khựng lại ngay cửa. Hai linh mục đã ở đấy, một bàn thờ đã dựng tạm
ngay chân giường và ánh sáng chập chờn của cây nến đổ bóng cây thập tự
rung rinh trên tường.

Một người quỳ trước bàn thờ, người khác cúi xuống giường, giơ cây thập
tự trên mặt bố tôi. Phía bên kia giường là ông bác sĩ, tay còn cầm mũi kim
tiêm dưới da.

Hai chân tôi như đổ chì. Tôi loạng choạng bước vào phòng, vừa kịp được
chiếc ghế bên giường. "Bố ơi!"
Mặt ông xám xịt, và khi cúi xuống hôn ông, tôi cảm nhận những giọt mồ
hôi lạnh ngắt trên má ông. Ông không cử động.
Tôi nhìn bác sĩ. "Bố tôi chết rồi à?" Bác sĩ lắc đầu. "Đừng có dối tôi! Ông
chết rồi!"
Tôi nâng bố tôi dậy. Ông rên lên, và tôi đặt vội xuống, tay như phải bỏng.
Bên trái ông rỗng không. Tôi chằm chằm nhìn ông bác sĩ. "Cánh tay của bố
tôi đâu?"
"Đã mất trong vụ nổ".
Cảm nhận có một thứ ánh sáng nhảy nhót trong đầu, tôi nhìn lên, thấy vòm
cuốn trên trần bằng gương, thấy những bóng kỳ quái của những người đứng
quanh giường. Tôi chậm rãi nhìn quanh phòng. Toàn là nhung đỏ và nạm
vàng. Treo trên tường toàn là tranh những người đàn ông và đàn bà khoả
thân. Góc phòng nào cũng đặt tượng các cặp ôm nhau một cách dâm đãng.
Bố tôi lại rên lên. Tôi nhìn ông. Những giọt mồ hôi như trồi ra khỏi trán.
Ông bác sĩ nhẹ nhàng lau đi. Tôi từ từ đứng lên. "Đưa bố tôi ra khỏi đây
ngay!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.