NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 126

La Cora cả cười. "Công chúa nói đúng như một điềm báo. Thực ra nó chỉ là
kem đúc thôi".
"Đấy là một ý tưởng rất thông minh", tôi nói. "Bom kem".
La Cora nhìn qua Amparo. "Công chúa biết cha mình thích kem như thế
nào mà".
Đúng lúc đó gã quản gia bưng khay trà vào phòng.
"Tôi nghĩ lại rồi". Bỗng Amparo nói. "Tôi chợt nhớ là phải về. Anh có đi
không, Dax?"
Tôi ái ngại nhìn La Cora rồi vội theo Amparo. Nó đã mất hút dưới sảnh.
Tôi đuổi kịp thì nó vừa đến cửa vào tiền sảnh. "Em cáu kỉnh gì vậy?" tôi
hỏi, mở cánh cửa cho nó.
"Em ghét mụ ấy!"
Hai người lính xuất hiện đàng sau khi chúng tôi đi về phía tư dinh. "Vì
sao?" tôi hỏi. "Cô ấy đã làm gì em nào?"
Amparo lạnh lùng nhìn tôi. "Anh cũng giống như tất cả bọn đàn ông, chẳng
thấy gì ngoài cặp vú bự".
"Không đúng!"
"Đúng thế! Em thấy anh cứ dán mắt vào thị, nhỏ cả dãi ra".
"Thế em bảo anh phải để mắt vào đâu?" tôi hỏi. "Chẳng còn cái gì mà nhìn
nữa".
Amparo dừng lại khi chúng tôi bước vào lối đi riêng của nó. "Anh chưa bao
giờ nhìn em như thế".
"Anh sẽ", tôi hứa. "Khi nào em lớn lên".
"Nếu là người lịch sự thì phải ngay từ bây giờ!" tôi bật cười. "Anh cười cái
gì?"
"Chắng có cái gì để nhìn cả".
Tôi thấy tay nó vung lên, vừa kịp tóm trước khi nó choang vào mặt tôi.
"Tại sao em lại làm thế?"
Mắt nó long lên tức giận. "Tôi ghét anh!". Nó giằng tay khỏi tay tôi, vẻ
ngạo mạn. "Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa!"
Tôi nhún vai, bước xuống các bậc thang.
"Dax!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.