NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 204

cha khi ông ngửng lên sau khi đọc.
"Ngài Robert đã thu xếp được tàu cho chúng ta!"
Dax sung sướng trước niềm hạnh phúc trong mắt cha.
"Một lúc nào đó, chúng ta có thể về nhà trên tàu của mình".

Đã đến lúc đó, Dax nghĩ, nhưng bằng cách mà chẳng ai trong họ tiên lượng
được. Bố anh đang về nhà chứ không phải anh. Anh phải ở lại. Bức điện
của tổng thống rất dứt khoát "Thành thực chia buồn vì cha anh, một người
yêu nước đích thực, đã qua đời. Nay cử anh làm lãnh sự và sẽ giữ chức này
cho đến thông báo sau".
Anh đứng nhìn trong khi họ buộc chặt chiếc quan tài trên giường để chống
chọi với sóng dữ nơi biển khơi. Rồi, từng người một, các thuỷ thủ rời khỏi,
cho đến khi chỉ còn lại anh và Mèo Bự.
Anh nhìn ông bạn. Mèo Bự vội vã thì thầm. "Tôi đợi ở ngoài".
Dax nhìn xuống chiếc quan tài vẫn phủ lá cờ màu lục và xanh với con đại
bàng trắng đang lao lên ở giữa – con đại bàng vùng Cortez mà tên đất nước
đã được đặt theo tên nó. Rồi anh lặng lẽ bước đến bên, đặt nhẹ tay trên nắp
quan tài.
"Tạm biệt, cha" anh nhẹ nhàng. "Con không biết được cha có hiểu là con
yêu cha đến chừng nào không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.