NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 24

"Trong máu nó rồi", ông nói một cách buồn thảm. "Tính tàn bạo của những
kẻ chinh phục".
Tôi hiểu câu ông nói. Ngay ở thời đó tôi đã hiểu. Đó là dòng máu của mẹ
tôi, người mà gia đình bắt nguồn từ đám dân Tây Ban Nha từng du nhập
cùng với nghị viện của họ.
Ông tướng quỳ xuống "Lại đây cháu".
Tôi bước tới. Ông đặt khẩu súng trên cánh tay, cặp nòng súng trong khuỷu
tay, rồi để ngón tay tôi vào cò súng. "Nào", ông nói "Nhìn xuống đầu nòng.
Khi cháu thấy nó nhằm vào dái chúng thì bóp cò. Còn để mặc bác".
Tôi nheo mắt dọc theo nòng thép xanh. Tôi hướng súng vào García. Tôi
thấy cặp giò trắng hếu và cái bụng lông lá của hắn ngay dưới đầu nòng thép
ngắn. Tôi bóp cò.
Tiếng nổ vang trong tai tôi và cái cơ thể trắng ởn tan thành nghìn mảnh đỏ
tí tẹo. Tôi cảm thấy ông tướng lia súng suốt hàng người. Lia đến đâu là ở
đấy thịt trắng thành thịt đỏ tan tành. Tôi cảm thấy cò súng nóng lên dưới
ngón tay, nhưng một niềm hoan lạc và kích động trong tôi đã khiến tôi
không buông nó ra, dù cho nó có làm hỏng những ngón tay tôi.
Chợt băng hết đạn và khẩu súng câm lặng. Tôi ngỡ ngàng ngước nhìn ông
tướng. "Xong rồi cháu".
Tôi nhìn chằm chằm vào mười một đứa. Chúng co quắp, mặt mũi méo xệch
trong cơn hấp hối, mắt trợn trừng vô tri vô giác nhìn lên mặt trời trắng xoá.
"Chúng chết rồi à?" Tôi hỏi.
Ông tướng gật đầu "Chúng chết rồi".
Giờ tôi run cầm cập như thể hôm đó đã biến thành băng giá. Rồi tôi bắt đầu
khóc. Tôi quay lại, chạy về phía bố tôi. "Bố! Bố ơi!" tôi kêu lên. "Chúng
chết rồi. Vậy thì mẹ và chị có sống lại không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.