NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 26

Ông nội tôi, người viết chữ đẹp, khi đó đã trở thành thư ký cho quận trưởng
quận cảng, và mọi người đã dời đến căn nhà nhỏ cách cảng khoảng hai cây
số, nơi họ nuôi dăm con gà, nhìnra biển Caribe xanh thẳm và ngắm những
con tàu ra vào cảng.

Họ không có nhiều tiền, nhưng ông bà nội tôi rất hạnh phúc. Bố tôi là con
một và ông bà có những hoạch định lớn cho con trai. Ông nội tôi đã dạy
đọc và viết từ khi bố tôi lên sáu và qua quận trưởng, đã đưa được ông vào
trường dòng, nơi con cháu của các quan chức và giới quý tộc thụ giáo.

Để đền đáp lại vinh dự này, bố tôi phải bắt đầu mỗi ngày của mình vào lúc
bốn rưỡi sáng. Công việc của ông là đổ các thùng rác và quét các phòng
trước khi lớp học bắt đầu. Các phận sự này kéo dài thêm khoảng ba tiếng
đồng hồ nữa sau khi tan học, vào lúc sáu giờ, cộng thêm bất cứ đòi hỏi nào
khác của các nhân viên và thầy giáo.

Đến tuổi mười sáu, bố tôi đã học hết tất cả những gì nhà trường có thể giáo
huấn. Ông được thừa hưởng dáng vóc của nhà ngoại – cao đến sáu bộ - và
đầu óc ham hiểu biết của ông nội tôi. Ông là học sinh sáng láng nhất toàn
trường.

Một hội nghị lớn được tổ chức giữa các thầy dòng lãnh đạo nhà trường và
ông nội tôi, để cuối cùng đi đến quyết định là bố tôi phải được gửi đến
trường đại học để học luật. Vì đồng lương thư ký của ông ngoại quá ít ỏi để
có thể trả được học phí này, hội nghị cũng thoả thuận rằng các thầy dòng sẽ
trích quỹ học bổng có hạn của nhà trường để trợ giúp. Nhưng ngay cả như
thế cũng vẫn không đủ để trang trải học phí, nếu như ông quận trưởng,
người mà ông nội tôi làm việc dưới quyền, không đồng ý chi bù vào chỗ
thiếu để đổi lấy một giao kèo năm năm làm việc khi bố tôi học xong.

Vậy là ông bắt đầu hành nghề luật bằng sự làm việc không lương tại văn
phòng của quận trưởng, nơi bố ông là một thư ký, trong căn phòng tối mù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.