NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 28

"Anh biết chuyện ấy rồi chứ?"
Bố tôi gật đầu. "Tất nhiên, thưa ngài. Hai tháng trước tôi đã làm đơn theo
yêu cầu của ngài".

Ông quận trưởng thở dài nhẹ nhõm. "Tất nhiên. Tôi quên khuấy đi mất".
Ông không hề quên. Ông biết từng hồ sơ tóm tắt của luật sư bào chữa, từng
đơn từ kiến nghị do văn phòng ông phát ra từ mấy năm nay đều do bố tôi
viết. "Anh sẽ xin lỗi ông Campos giùm cho tôi, do tôi không đích thân đến
được chứ?"
"Tất nhiên, thưa ngài", bố tôi đoan chắc. Rồi ông đi ra phòng ngoài, nơi
ông nội tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu cao mà chép một bản nghị án.
"Chuyện gì vậy?" ông cụ hỏi.
"Đi Bandaya, bố ạ".
Ông nội mỉm cười. "Tốt lắm. Một cơ may lớn đấy. Ông Campos là một
nhân vật quan trọng. Bố rất kiêu hãnh vì con".
"Cảm ơn bố. Con đi đây. Tạm biệt bố".
"Đi đi, Jaime" ông cụ nói và trở lại với công việc.
Bố tôi lấy ngựa trong tàu ngựa của ông quận trưởng để về nhà thu xếp ít đồ
đạc cá nhân. Bằng cách ấy, ông khỏi phải đi bộ hai cây số trở lại thị trấn.

Bà ngoại tôi đang phơi quần áo ngoài sân trước. Bà ngẩng lên khi bố tôi
buộc ngựa vào hàng rào. Ông nhanh chóng giải thích là sẽ đi đâu. Giống
như ông nội, bà hồi hộp, sung sướng trước cơ may lớn của con trai, bối rối
giúp ông chọn hai chiếc sơ mi mới nhất mà bà cất cẩn thận cùng với bộ
complê bảnh nhất của ông trong chiếc vali cũ sờn.
Hai người trở ra sân đúng lúc một con tàu với những cánh buồm trắng lung
linh lướt qua đê chắn sóng, vào cảng. Bà dừng lại một thoáng, nhìn con tàu
trên mặt nước. "Nhìn kìa!" bà chỉ.

Jaime mỉm cười. Mẹ ông từng kể cho ông nghe về những con tàu, về thời
bà còn là một cô bé con và ông cụ thân sinh vẫn dẫn bà lên đồi để ngắm
những con tàu vào cảng. Lúc về ông cụ thường bảo rằng đến một ngày nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.