NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 320

Còn nhớ, ở cuộc chiến tranh trước, anh chỉ là đứa con nít. Có hai thứ gia
đình anh không bao giờ đủ - đường và xà phòng. Anh vẫn nhớ có lần cha
anh đã phàn nàn là ông phải trả hai mươi franc cho vài lạng đường đỏ, và
họ đã phải dè xẻn nó để dùng cho hơn một tuần. Đấy chính là khởi nguồn
của ý tưởng.

Đường. Cái gì ở Mỹ cũng ngọt cả. Nước uống có gaz, chocolate, kẹo, bánh,
thậm chí cả bánh mì. Mọi người đều dùng đường thả sức, như của trời cho.
Bao giờ cũng đủ đường, kể cả chiến tranh hay không. Và người ta sẵn sàng
trả giá.

Giờ thì riêng anh đã có bốn dãy nhà kho đầy ắp đường. Có lẽ anh là người
duy nhất làm thế. Anh quản lý các con tàu. Chính anh mới có thể cung cấp
những tờ vận đơn giả để đánh lạc hướng các quan chức hải quan, những
người rà soát mọi con tàu vào cảng.

Nhưng phải tốn tiền. Rất nhiều tiền. Hơn cả số tiền Marcel có. Cứ như thể
những người sản xuất đường đã biết được ý đồ của anh. Anh đã phải trả
món tiền thưởng hai mươi phần trăm trên mỗi bao một trăm bảng để đảm
bảo là đường chỉ bán cho anh. Một khoản tiền nữa cho các sĩ quan trên
những con tàu của anh, những người hiểu rất rõ bản chất đích thực của
hàng hoá. Ngay cả việc thuê dãy nhà kho một cách kín đáo cũng làm anh
phải tốn hơn hàng ngàn đô la so với giá thị trường.

Những con số loé lên trong đầu Marcel. Gần tám triệu đôla ném vào đây
mà hầu hết là vay, và nếu không phải là Amos Abidijian thì anh chẳng bao
giờ có.

Marcel không hề ảo tưởng về lý do Abidijan cho anh vay tiền. Không phải
vì anh sẵn sàng đưa những con tàu của mình như là vật ký quỹ - Abidijan
thừa tàu. Thậm chí ông chẳng buồn hỏi Marcel cần tiền làm gì. Amos chỉ
quan tâm đến một điều. Đó là lấy chồng cho co con gái lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.