NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 333

Hệt như anh nói. Họ quá giống nhau. Và quá khác nhau. Giờ thì thế là hết,
chỉ có một bình diện là không bao giờ hết. Không phải là đối với anh. Là
đứa bé. Vĩnh viễn còn đứa bé. Có thể là bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.
Anastasia mãi mãi vẫn là một đứa bé.

Con bé chậm phát triển. Anh còn vẳng nghe giọng bác sĩ. Thứ giọng đơn
thuần chuyên môn, bằng phẳng, lãnh đạm, nhưng vẫn đầy ắp sự đồng cảm
với nỗi đau của cha mẹ đứa bé.

Anh đã nhìn Sue Ann khi ấy. Không một nét biểu cảm trên mặt cô. Thoạt
tiên, anh cứ tưởng cô không hiểu, vì bác sĩ nói tiếng Pháp. "Ông ấy bảo là
con bị chậm phát triển". Anh nhắc cô.

Cặp mắt cô nhìn anh lạnh lùng. "Em nghe rồi. Em tưởng có điều gì đó trục
trặc khi nó mới sinh. Nó không bao giờ khóc".
Anh nhìn xuống chiếc nôi. Anastasia nằm đấy, yên lặng. Cặp mắt đen của
nó mở to, nhưng không một chúg lanh lợi. Nó đã được ba tháng, đã vượt xa
độ tuổi để có những biểu hiện của ý thức. Anh thấy ngực mình thắt lại và
cố dằn hai dòng nước mắt. "Chả lẽ không làm gì được ư? Phẫu thuật chẳng
hạn?"
Bác sĩ nhìn anh rồi nhìn đứa bé. "Bây giờ thì không. Có thể sau này, khi nó
lớn hơn. Người ta không thể biết trước được về loại bệnh này. Cũng có khi
nó tự khỏi".
"Thế bây giờ phải làm gì?" Anh tuyệt vọng. "Nó quá bé bỏng".
Sue Ann đã quay đi khỏi chiếc nôi, đến bên cửa sổ. Cứ như thể cô đã tự ly
dị tất cả những gì đang diễn ra sau lưng.
"Để nó ở đây" bác sĩ nhẹ nhàng đề xuất. "Nó cần được chăm sóc đặc biệt.
Ở bình diện nào thì nó cũng quá nhiều nguy cơ nếu chuyển đi. Đấy là
những gì mà hiện tại chúng tôi có thể làm".
"Giết nó đi" giọng Sue Ann man rợ khi cô quay lại từ bên cửa sổ. "Đấy là
điều các người có thể làm! Máu của nó hỏng rồi. Cha đã cảnh báo về những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.