NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 349

Bằng cách này hay cách khác, cô từ chối tất cả những lời đề nghị và tránh
né tất cả những dính líu mang ý nghĩa chính trị. Chứng cứ của sự thận trọng
và kín đáo của cô là người dân bình thường trên đường phố vẫn mỉm cười
gật đầu chào cô. Họ không lảng tránh cô hoặc bỉêu lộ một sự lặng lẽ đầy
khinh bỉ mà họ thường dành cho nhiều kẻ hợp tác. Đối với họ, cô vẫn là
ngôi sao, cho dù hiện cô có đóng phim hay không.
Có lần, khi đang cùng Dax ăn trưa trong căn hộ của cô nhìn ra Bois de
Boulogne, họ nghe tiếng chân bước như duyệt binh. Cô đến bên cửa sổ,
nhìn xuống đám lính Đức đang đi chân ngỗng. Một lát sau cô quay lại Dax
"Họ có bao giờ đi khỏi đây không anh?"
"Cho đến khi họ buộc phải đi".
"Điều đó có sẽ đến không?"
Anh không trả lời. Cô chợt nổi cáu "Anh không quan tâm, đúng không?
Anh là người nước ngoài, không phải người Pháp. Và anh còn làm ăn với
họ nữa. Anh có thể làm ăn với bất cứ ai!".
"Anh quan tâm" anh lặng lẽ đáp "Anh có những người bạn, họ vừa là Pháp
vừa là Do Thái. Anh không thich những gì đã xảy ra với họ nhưng anh
không thể can thiệp. Anh là đại diện của chính phủ anh".
Đấy là lần đầu tiên cô nghe anh bỉêu lộ thái độ về chiến tranh. Và cô cảm
nhận được sự phẫn nộ trong giọng nói êm ái ấy. Cô đến bên anh với sự hối
hận, áp chặt má mình vào má anh. "Em xin lỗi, anh yêu. Lẽ ra em phải biết.
Đối với anh cũng chẳng dễ chịu gì"
"Đối với anh còn dễ chịu hơn là đối với người Pháp".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.