NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 352

thoại ít nhất là mỗi tuần một lần.
Anh chỉ gặp cô có vài lần ở nhà cô. Caroline không đi ra ngoài mấy nữa.
Anh vẫn nghĩ rằng cô phải đi Mỹ với cha khi bọn Đức bắt đầu chiếm nước
Pháp. Nhưng cô không đi. Ở một bình diện nào đó, cô rất giống người anh,
cũng không tin vào việc bỏ đi.
"Tốt nhất là tôi gọi cho cô ấy ngay!" Dax với điện thoại, quay số. Không có
ai trả lời. Anh giữ máy hồi lâu.

Khi đặt điện thoại xuống, vẻ mặt anh đầy lo lắng. Ai đó phải trả lời chứ. Kể
cả khi Caroline đi vắng thì bao giờ cũng có một hai người hầu loanh quanh
trong nhà.

"Không ai trả lời à?" Dax lặng lẽ lắc đầu. "Anh nghĩ sao?"
Dax hít một hơi dài. "Tôi sợ là bạn chúng ta gặp rắc rối rồi".

Caroline ngồi trên mép ghế, chằm chằm nhìn chiếc điện thoại đang reo.
Một người Đức vận bộ comple xám ngồi đối diện cô, thoải mái ngả người
trên ghế. "Sao cô không trả lời điện thoại?" Hắn hỏi. "Có thể là anh cô. Anh
ta có thể bị thương và sẽ rất rắc rối đấy".

Caroline cố nhìn đi chỗ khác, và thấy như nhẹ nhõm hơn. "Đã mấy tháng
tôi không hay tin anh tôi. Sao anh ấy lại phải gọi điện?"
"Tôi nói với cô rồi" người Đức kiên nhẫn. "Rằng có âm mưu phá hoại các
bến hàng hoá. Âm mưu đã thất bại, tất nhiên. Chúng tôi đã giết hết, trừ một
người thoát. Hắn bị thương. Và chúng tôi tin đấy là anh cô".
"Ông có chứng cứ gì?" cuối cùng chuông điện thoại cũng ngừng reo. Cô hít
một hơi dài nhẹ nhõm. "Lần cuối cùng tôi hay tin là anh ấy đang ở trong
một trại khi bị các ông bắt được ở Chiến tuyến Maginot".
"Anh ta trốn. Tôi đã bảo cô là anh ta trốn" Lần đầu tiên giọng người Đức
thoảng chút sốt ruột. "Ngoài ra, một trong những tên phá hoại trước khi
chết đã khai đấy chính là anh cô".
Sự khinh bỉ len vào giọng Caroline. "Tôi đã được nghe về những lời khai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.