NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 353

ấy".

Giọng tên Đức đanh lại. "Dù sao thì cũng là anh cô. Anh ta bị thương, và
đang quanh quất đâu đấy ở Paris này. Có thể...rất gần đây, có lẽ đang chảy
máu và sắp chết. Nếu chúng tôi tìm được thì anh ta còn có cơ hội được cứu
sống".
"Ai cứu?" Caroline mỉa mai. "Và để làm gì? để bị tra tấn rồi đứng tựa lưng
vào tường hứng đạn chắc?"
"Chúng tôi không tồi đến mức ấy đâu. Cô không được tin vào những điều
mà kẻ thù của chúng tôi gieo rắc".
Caroline lấy điếu thuốc lá trong chiếc hộp đặt trước mặt. Nhanh chóng, tên
Đức xoè lửa cho cô.
"Tại sao cô không thể biết điều một chút chứ? Chắc chắn cô nhớ đã có thời
cô là người Đức và ít nhất thì gia đình cô cũng từ đấy mà ra đi".
Caroline rít một hơi thuốc dài rồi bĩu môi. "Đấy là cả trăm năm nay rồi, và
chúng tôi ra đi vì chúng tôi là Do Thái. Sự thể chẳng thay đổi là bao".
"Dù cô có nghe được điều gì chăng nữa thì Đệ tam Quốc Xã cũng không
phải là không biết điều. Một khi đã là người Đức thì sẽ vĩnh viễn là người
Đức. Hãy quên chuyện Do Thái đi".
Caroline nhìn vào mắt hắn. "Có lẽ ông có thể. Còn chúng tôi?"
Cặp môi tên Đức mím chặt. Hắn chồm tới giật phăng điếu thuốc trên miệng
cô. Toàn bộ sự tử tế giả tạo biến mất trong giọng hắn. "Con chó cái Do
Thái! Lần sau chuông điện thoại reo, mày phải trả lời!"
"Còn nếu tôi không trả lời?"
Nhanh như chớp, mu bàn tay hắn quất ngang mặt Caroline. Cô ngã lăn
xuống sàn. Hắn ra khỏi ghế, đứng ngay bên cô, mắt lạnh băng vì tức giận.
"Nếu mày không" hắn nói chậm rãi "thì mày sẽ mong là mày đã có".

Robert bước vội tới cổng ngôi nàh phía bên kia đường, tay giữ chặt một
bên vai bị bắn, cảm thấy dòng máu ấm và dính đang rỉ qua kẽ tay. Anh nhìn
ngôi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.