NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 409

chỉ thích có một thứ là tàu chở hàng, vì đã có đủ tàu chở dầu. Giờ đây,
chiến tranh đã chấm dứt, nhu cầu cung ứng dầu không như cũ nữa, vả lại,
nếu có thì bao giờ họ cũng kiếm được để cộng thêm vào đội thương thuyền
của họ. Giờ đây, chở hàng đang là món hời.

Chuông điện thoại reo. Marcel nhấc máy. "Campion đây".
"Cal Rainey", trong cái giọng Texas lè nhè ấy ẩn tàng sự phấn khích. "Ông
nói đúng. Tôi đã cố kiếm các hợp đồng khảo sát địa chất. Có một dải dầu
ngoài thềm lục địa Venezuela. Nó có thể chạy tuốt xuống cả châu lục".
"Cả Corteguay nữa à?"
"Đấy là nơi khả thi nhất".
"Còn chuyện khác?"
"Họ rất quan tâm" Rainey nói "nhưng họ sẽ không bàn cho đến khi chắc
chắn là ông có thể đảm bảo việc vận chuyển. Abidijan và cánh Hy Lạp đòi
họ cái giá rất cao".

"Tôi hiểu" Marcel hít một hơi dài. Một lần nữa, anh cảm thấy đang đứng
trong bóng tối sòng bạc ở Macao nhìn các con bài lật lên. Mỗi lần một con
bài được lật, với cả vận may nằm trong nó, mà không bao giờ biết được con
bài tiếp theo có làm người ta khánh kiệt không. Nhưng luôn đầy hưng phấn.
Sự hiểm nghèo lôi kéo anh như nam châm, không cưỡng được.

Có lẽ bố vợ anh nói đúng. Có thể ông không cần tiền. Nhưng anh không thể
tự cứu được mình bằng cách nín thở. "Bảo với họ rằng tôi sẽ đảm bảo việc
chuyên chở".
"Nhưng họ muốn biết ông đảm bảo bằng cách nào".
"Ngày kia tôi sẽ xuống và mang cho họ một danh mục tàu biển." Anh cúp
may, chờ một lát, rồi bấm nút gọi cô thư ký. Khi cô bước vào, anh đưa cho
cô tập giấy tờ. "Gọi cho tôi các hãng Hàng Dư Thừa hậu chiến ở mỗi địa
phương này".
"Vâng, thưa ông Campion".
"Chờ đã. Trước hết, cô hãy gọi lãnh sự quán Corteguay. Tôi muốn nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.