NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 411

Không thể nhầm lẫn được. Không còn ai có cái giọng Ireland pha Boston
đặc biệt ấy. Phải là James Hadley.

Khi cuộc đối thoại hoàn tất, anh đã có thoả thuận cho năm chiếc tàu đầu
tiên. Anh bảo cô thư ký giữ điện thoại của cuộc gọi tiếp sau, trong khi anh
gọi cho một thám tử tư, người trước đây đã làm một vài việc hoàn toàn cá
nhân cho anh. Vào sáu giờ tối hôm đó, anh đã có cả câu chuyện.

Bọn họ đúng là lũ ngu. Họ hầu như không buồn che giấu nữa. Hadley thậm
chí đã để cô trong một dẫy phòng mà công ty ông thuê ở khách sạn.

Mà không chỉ có thế. Giờ đây, Marcel đã sở hữu một trăm ba mươi tàu chở
dầu tự do loại hai, với giá trung bình là một trăm ngàn đô la một chiếc. Có
nghĩa anh phải có tối thiểu là năm mươi phần trăm giá mua, sáu triệu rưởi
đô la, vào tối mai.

Sáng hôm sau, Marcel đã ngồi chờ sẵn trong văn phòng của Hadley ở
Boston khi ông bước vào. Hadley không chứng tỏ mình ngạc nhiên. "Tôi
cũng đang chờ ông đây".

Có một cái gì đó trong người đàn ông này làm Marcel thán phục. Chợt anh
biết đó là cái gì. Hadley cũng là một tay chịu chơi như anh. "Vậy à? Vì
sao?"
"Đêm qua bà Xenos trở lại New York".
"Ông muốn nói sáng nay?" Marcel đính chính câu nói dối.
Anh chẳng là cái gì cả, nếu không phải là một người đàn ông Pháp. Anh
hiểu cung cách của một cuộc dan díu – chẳng gì có thể xía vào buổi tối của
họ được.
Hadley ngồi xuống sau bàn làm việc. Một chút xanh xao lẫn dưới làn da
rám nắng. "Bà ấy vẫn trong khách sạn".
"Đó là việc của ông" Marcel nói. "Tôi đến bàn việc của tôi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.