NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 413

quanh phòng. "Có điện thoại ở đây không nhỉ? tôi muốn gọi về nhà".
"Cả một dẫy, ở ngoài cửa".
Giọng Anna chán nản khi cầm điện thoại lên. "Anh làm gì ở Dallas thế?
Em tưởng anh ở Boston cơ mà?"
"Có vài việc phát sinh. Trước khi lên máy bay, anh không còn thì giờ để gọi
cho em". Anh không thể nói với vợ là đang toan tính gì. Cô ấy sẽ báo ngay
cho Amos. "Các con có khoẻ không?"
"Hai đứa sinh đôi khoẻ, nhưng có lẽ cu Amos bị cảm".
"Em kêu bác sĩ chưa?"
"Để làm gì? chỉ cảm xoàng thôi mà".
Marcel lắc đầu. Dù giàu có, bố vợ anh vẫn làm việc như điên, và trong
những chuyện cá nhân thì Anna cũng keo bẳn như bố vậy. "Nếu nó sốt thì
phải kêu bác sĩ ngay".
"Nó không sốt" Anna sưng sỉa. "Em đã cách ly nó với hai đứa con gái rồi".
"Tốt". Marcel không nghĩ thêm được điều gì để nói. "Thời tiết thế nào?"
"Mưa. Bao giờ anh về?"
"Khoảng giữa tuần".
"Nếu cha muốn nói chuyện thì kiếm anh ở đâu?"
Marcel lặng thinh một lát. "Anh sẽ đi loanh quanh. Cứ bảo ông là anh sẽ
gọi". Anh ngập ngừng. "Cả em nữa".
Rồi anh trầm ngâm quay lại quầy bar, biết chắc Anna sẽ gọi cho bố ngay
sau khi anh cúp máy. May mà ông ấy không ở Dallas, và sẽ phải mất thời
gian hơn để tìm ra anh đang làm gì. Và khi đó thì có thể đã quá muộn để
Amos làm điều gì đó.

"Đấy là trang trại, phía trái ấy" viên phi công nói. "Còn khoảng hơn một
dặm nữa là tới bãi đáp".

Marcel nhìn ra ngoài. Đêm không trăng sao nên anh cũng chẳng thấy được
là mấy. Nhưng cũng có vài ngọn đèn để có thể hình dung đường viền mờ
nhạt của một ngôi nhà. Anh ngồi thẳng người, kiểm tra lại giây an toàn.
Hơi chật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.