NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 568

Cô trân trân nhìn anh rồi cười, giọng đầy khinh bỉ "Anh là một thẳng oắt
bệnh hoạn. Ra khỏi đây? Ra khỏi cái gì chứ? Ra khỏi xe của chính tôi à?"
Marcel nhìn cô, mặt tái dại, rồi lặng lẽ ra khỏi xe, gót giầy vướng vào bệ,
anh ngã nhào về trước, lăn xuống cống.
Dania chẳng phí một cái liếc, đóng cửa xe. "Đi thôi".

Chính bức ảnh chụp Marcel ngã sóng soài trên cống ở vệ đường vùng ngoại
ô Atlanta, mắt nhìn theo chiếc limousine đang lao đi, đã gạt cuộc chiến
tranh Triều Tiên ra khỏi trang nhất của nhiều đầu báo ngày hôm sau. Bức
ảnh do một tay phóng viên ảnh tin tức bền gan, người đã theo xe của Dania
chụp được.
Cả một đội ngũ thợ điện làm việc khắp nơi trong nhà khi cuối cùng Schater
được dẫn vào phòng thư viện mà Marcel tạm dùng làm văn phòng. "Những
người này làm gì thế?"
"Tôi phải đi dây điện khắp nhà" Marcel đáp "để lắp hệ thống báo trộm".
"Để làm cái quái gì cơ chứ?" Người luật sư hỏi. "Ông ở ngay đại lộ Công
Viên, một trong những khu vực được cảnh sát canh phòng cẩn thận nhất. Ai
điên mà trèo tường bẻ khoá vào?"
Một nét khác lạ thoáng trên mặt Marcel. "Thế mà từ khi tôi về đã xảy ra hai
lần đấy".
"Ông có báo cảnh sát không?"
"Có. Tôi thậm chí còn đề nghị được tăng cường bảo vệ, nhưng họ chỉ phá
ra cười. Họ bảo cứ gọi, nếu có người trèo tường vào nhà. Tôi nghi là có sự
hối lộ nào đó".
"Cảnh sát ấy à?" Schacter cả cười. "Đừng có gàn" ông châm điếu thuốc.
"Họ không thể sao nhãng về ông đâu".
"Ông quên là tôi đã ở tù ư?" Marcel không khoan nhượng. "Điều đó đương
nhiên làm cho họ chống lại tôi".
Schacter im lặng. Có một vài chủ đề mà người ta không thể đàm đạo với
Marcel một cách hợp tình hợp lý. "Thôi được, chừng nào ông cảm thấy dễ
chịu hơn".
"Dễ chịu hơn nhỉều" lần đầu tiên Marcel mỉm cười. "Khi tôi hoàn thành thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.